Thành thật mà nói, trước khi ngày này đến, Dorian vẫn có chút căng thẳng, chỉ là anh không thể hiện ra trước mặt bất kỳ người nào mà thôi.
Trên thực tế, anh phải thể hiện ra cho tất cả mọi người xung quanh thấy sự tự tin tràn đầy của mình. Bởi vì không một ai thấy lạc quan về kế hoạch của anh hết, vậy thì ít nhất Dorian phải tin tưởng vững chắc vào bản thân. Mặc dù quả thật anh có hơi lo lắng, mà một phần lớn những lo lắng này đến từ những người khuyên bảo xung quanh, ví dụ như David và phu nhân Aceso.
Một ngày nọ, Dorian gặp David trên đường đến phòng tư vấn tâm lý. Lúc đó mặt của David sưng húp, tinh thần không ổn định, đang phải đến phòng y tế lấy thuốc ngủ. David cũng không muốn giải thích quá nhiều về tình trạng của mình, chỉ tỏ ra cực kỳ nghi ngờ về kế hoạch của Dorian.
"Người anh em, tôi khuyên cậu nên suy nghĩ lại. Người cá tuyệt đối không thân thiện như cậu tưởng đâu." David nói. Mặc dù anh ta không biết kế hoạch nghiên cứu cụ thể của Dorian, nhưng việc cải tạo phòng thí nghiệm mới không thể che giấu các đồng nghiệp bên cạnh.
Dorian nhướng mày: "Nhưng người cần uống thuốc ngủ đâu phải tôi, đúng không?"
Tiếp đó là phu nhân Aceso. Bà thậm chí còn yêu cầu Dorian làm một vài bài kiểm tra đánh giá để xác định tình trạng tinh thần của anh.
Dorian bất đắc dĩ phối hợp với bà: "Con đã nói từ trước rồi. Con rất khỏe, thực sự rất khỏe mạnh."
Tuy nhiên, ngay cả khi đã xác nhận kết quả của các bài kiểm tra, phu nhân Aceso vẫn tỏ ra lo lắng: "Ta biết không ai có thể lay chuyển được quyết định của con, và ta hoàn toàn ủng hộ ý tưởng của con. Nhưng hứa với ta, con nhất định phải chú ý an toàn."
"Tất nhiên rồi ạ." Dorian trả lời.
Nhưng trên thực tế ——
Chẳng thể đảm bảo được điều gì.
Phòng thí nghiệm mới được cải tạo hoàn toàn theo yêu cầu của Dorian. Trong phòng thí nghiệm này, không gian được chia thành hai nửa một bên của người cá một bên của người nghiên cứu, và có một tấm kính tổng hợp đặc biệt được dựng làm vách ngăn ở giữa. Tuy nhiên để âm thanh có thể truyền qua hai bên, nửa trên của tấm kính này có rất nhiều lỗ nhỏ. Nửa dưới đương nhiên được đúc nguyên khối để giữ một lượng nước biển nhất định, giúp người cá có thể ngâm nửa người trong nước khi ở trạng thái đứng thẳng, giữ ẩm cho cơ thể.
Điều này có nghĩa là không có lưới điện, không có khóa giam giữ. Ngoại trừ thiết bị điện giật tàng hình trên mặt đất thì thứ đầu tiên có thể ngăn cản người cá tấn công chỉ có tấm thủy tinh ở giữa. Đối với người cá mà nói, tấm kính đó vô cùng mỏng manh dễ vỡ. Ngoài ra còn có chiếc vòng cổ kim loại thông minh thỉnh thoảng mất tác dụng trên cổ hắn. Và những lỗ nhỏ có thể truyền tiếng trên tấm kính chắc chắn sẽ tạo điều kiện thuận lợi cho người cá tiến hành các cuộc tấn công tinh thần thông qua âm thanh, mặc dù đây chỉ là phỏng đoán của Dorian.
Ngay cả khi Silver đã thể hiện rất xuất sắc trong ba tháng qua, Dorian vẫn không thể phủ nhận rằng đây là một thử nghiệm đầy nguy hiểm và bất trắc.
Phu nhân Aceso, David, Rose, Owen... tất cả những người quen thuộc với Dorian đều đã từng khuyên anh nên bố trí thêm ít nhất một hàng tia laser ở phía đối diện bể nước. Để ngay khi cảm ứng được nguy hiểm, những vũ khí này sẽ lập tức cắt người cá thành một đống sashimi.
"Không."
Dorian đã kiên quyết từ chối những đề xuất này.
"Người cá có thể nhận biết được mọi thứ, anh ta không hề ngu ngốc một chút nào. Anh ta biết những thứ kỳ quái lóe chấm đỏ kia là vũ khí chết người, mà tôi muốn anh ta cảm thấy an toàn. Tôi nghĩ rằng giao tiếp giữa chúng tôi nên được thoải mái và thư giãn, nó không nên được tạo ra dựa trên sự nghi ngờ và ép buộc. Mục đích nghiên cứu của tôi không phải là để ép người cá tuân theo mệnh lệnh của con người.
Nếu có thể, tôi hy vọng có thể dạy cho anh ta ngôn ngữ của nhân loại, để loài người và sinh vật như người cá có thể tiến hành giao tiếp bình đẳng với nhau."
Dorian biết điều này nghe có vẻ hơi lý tưởng. Nhưng nếu một ngày nào đó con người thật sự có thể giao tiếp với người cá thì biết đâu sẽ có thể làm sáng tỏ bí mật của những hiện tượng kỳ lạ như nước biển không ngừng dâng cao hay sự hồi sinh đột ngột của những con quái vật biển khổng lồ thời tiền sử, cũng như vấn đề mà Dorian muốn hỏi nhất:
Tại sao các người lại xuất hiện ở đây?
Để bảo đảm an toàn cho những nhân viên khác, Dorian đã đuổi toàn bộ hai trợ lý đến phòng giám sát bên ngoài. Bọn họ chỉ cần phụ trách chú ý vấn đề an toàn, sau khi Dorian tiến vào phòng thí nghiệm thì đóng cửa lại. Khi xảy ra nguy hiểm, bọn họ phải lập tức mở cửa ra và đóng ngay lại sau khi Dorian đã thoát ra ngoài —— Đặc tính phòng ngự của cánh cửa kim loại này có thể sánh ngang với cửa chính của viện nghiên cứu, đây là bảo đảm duy nhất mà Dorian để lại cho mình.
Dorian kiểm tra lần cuối các thiết bị của "phòng trò chuyện với người cá" rồi quay đầu nói với hai trợ lý phía sau: "Mọi thứ ở đây đều bình thường, hai người đi ra ngoài đi. Nếu phát hiện Silver muốn xơi tái tôi thì lúc đó phải nhớ mở cửa cho tôi đấy."
Anh cố ý dùng giọng điệu vui tươi một chút để xoa dịu bầu không khí căng thẳng hiện tại.
"Em biết bây giờ không nên nói điều này, nhưng..."
Rose không ngừng lấy tay vân vê chà sát lọn tóc xoăn của mình, đây là một hành động nhỏ vô thức mà cô thường làm trong khoảng thời gian gần đây. Vì một số lý do cá nhân mà cô từ chối tiết lộ, việc khai giảng của cô đã bị hoãn lại, vì vậy hiện tại cô vẫn là trợ lý của Dorian.
"Tuần trước, cô bạn của em mới làm việc trong nhóm Cain bên cạnh được hai ngày đã không chịu được và xin rút lui. Em không biết nghiên cứu của chúng ta có gì khác biệt, nhưng theo lời của cô ấy, người cá cực kỳ, cực kỳ gian ác, nguy hiểm..."
"Ồ." Dorian nhìn cô một lượt từ đầu đến chân. Dạo gần đây Rose đã mất hứng thú với việc ăn diện, cô không còn trang điểm, không còn mặc những bộ quần áo bó sát tôn dáng trông không thoải mái, mà thay vào đó cô chỉ quần áo dài tay bình thường.
"Cảm ơn cô đã nhắc nhở, nhưng cô cũng thấy rồi đấy, ít nhất anh ta đã biểu hiện rất ngoan ngoãn trong mấy tháng qua." Tại thời điểm này, Dorian tuyệt đối không thể hủy bỏ tiến trình nghiên cứu, nhưng anh cũng không ngại dành ra một chút kiên nhẫn để an ủi cô bé.
Dorian quả thực đã nghe nói về những lo lắng của Rose. Vừa qua, trong các nhóm nghiên cứu người cá khác hình như lại xuất hiện một số chuyện dị thường —— Có trời mới biết rốt cuộc bọn họ đang nghiên cứu cái gì. Nghe nói có rất nhiều nghiên cứu viên đã đến phòng y tế để điều trị chứng ù tai và chóng mặt. Nhưng so với mấy "án giết người" máu thịt be bét kia thì những chuyện này nghe có vẻ nhẹ nhàng như bị mèo con cào một vuốt thôi vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!