Sau khi vội vàng về phòng tắm nước nóng xong, Dorian cuối cùng cũng tìm lại được lý trí đã đánh mất khi nãy, đầu cũng không còn đau nữa. Anh thậm chí có thể vừa nghe Magmendy giáo huấn mình qua cuộc gọi truyền tin, vừa bình tĩnh xử lý vết trầy xước trên khớp ngón tay.
"Lần này con thực sự đã đi quá xa rồi, anh ta suýt chút nữa là đã chết rồi đấy! Dorian, ta thừa nhận rằng ta đã không làm tròn trách nhiệm của một người cha. Nhưng ta luôn luôn nghĩ rằng con là một đứa trẻ ngoan ngoãn, vì vậy ta đã cho con tất cả mọi thứ con muốn, nhưng con báo đáp ta như thế này sao? Giết người trong viện nghiên cứu?!"
Dorian đổ rượu lên vết thương một cách bừa bãi, và rồi tự rước lấy cơn đau xót thấu trời. Anh ngửa cổ nghiến răng nghiến lợi đáp: "Hắn, xúc phạm, tôi và mẹ tôi."
"Vậy cũng không nên dùng thủ đoạn bạo lực như thế này!" Magmendy dường như đang thở dài, "Anh ta đã phải chịu k*ch th*ch rất lớn. Tối hôm qua, trợ lý của anh ta đã bị người cá dụ dỗ, chủ động mở lưới điện và nhảy vào bể quan sát, kết quả là nghiễm nhiên trở thành bữa ăn trong miệng người cá. Mà Kayden lại chính là người đầu tiên phát hiện ra, bể nước nhuốm đầy máu tươi và thi thể cụt tứ chi đã khiến anh ta sợ mất mật."
Vậy thì sao? Biến tất cả các nhà nghiên cứu thành vật thí nghiệm, đó không phải là mục đích của ông à?
Nhưng bây giờ Dorian vô cùng tỉnh táo, anh không định tranh luận vô nghĩa với Magmendy, anh chỉ tập trung vào việc băng bó tay, tùy ý "ờ hờ" một tiếng.
"Dorian, đừng có mà phớt lờ lời ta nói! Đừng tưởng rằng ta không biết mấy chuyện mờ ám mà con đã bí mật làm, sự kiên nhẫn của cha con có giới hạn. Nếu con lại làm ra chuyện gì quá đáng, ta sẽ xem xét chuyển người cá nhỏ đáng yêu của con cho người khác!"
"Ông dám!" Mặc dù Dorian đã cố gắng kiềm chế cơn nóng nảy của mình, nhưng lửa giận của anh vẫn lập tức bị đốt cháy trong nháy mắt.
Nghe được phản ứng của Dorian, giọng điệu của Magmendy lại trở về vẻ thong dong vui sướng: "Chuyện này chẳng liên quan gì đến việc dám hay không. Con trai của ta, ta có quyền làm điều đó. Trong mấy ngày nghỉ tới con hãy tự kiểm điểm lại mình cho tốt đi."
Dorian đập mạnh cuộn băng vải và thiết bị đầu cuối cá nhân xuống giường.
"f*ck!"
Anh tức giận đến mức đi qua đi lại mấy vòng quanh phòng.
Không không không, mục đích của lão già kia chính là muốn chọc giận mình, để rồi sau đó nhìn thấy mình xấu mặt.
Dorian vuốt toàn bộ mái tóc ẩm ướt ra sau đầu, anh nhanh chóng mở vali ra, sau khi nhìn thấy cuốn nhật ký bìa da bò bên trong, tâm trạng của anh lập tức ổn định hơn rất nhiều.
Anh thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy cuốn nhật ký và ngồi dựa vào thành giường.
Phải, anh đã lấy trộm cuốn nhật ký của mẹ mình và cho tới bây giờ chuyện này vẫn chưa bị phát hiện, nếu không Ivanova đã đến chất vấn anh rồi.
E là, Ivanova sẽ không bao giờ phát hiện ra mình đã bị mất cuốn nhật ký, Dorian dám cá rằng bà sẽ không mở ngăn tủ kia ra, cũng giống như việc bà không muốn hồi tưởng lại những ký ức năm đó.
Đó cũng có thể là lý do tại sao bà ấy lại nhốt mình trong phòng cầu nguyện suốt nhiều năm như vậy —— Chúa chỉ là vỏ bọc, và đối tượng sám hối thực sự của bà là cuốn nhật ký này, cùng với John đã chết một lần nữa trong những phần nhật ký ghi chép.
Thành thật mà nói, Dorian không có tình cảm gì với John, anh cũng sẽ không đến mức tức giận báo thù cho ông ấy chỉ vì xem một cuốn nhật ký. Tuy nhiên cuốn nhật ký này chứa đựng quá nhiều yếu tố hỗn loạn và bí ẩn, Dorian không thể diễn tả được cú sốc khủng hoảng của mình sau khi đọc nội dung nhật ký. Anh thậm chí còn cảm thấy đồng cảm với sự suy sụp của Ivanova.
Trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ rõ ràng duy nhất, đó là —— Magmendy phải xuống địa ngục.
Ivanova có thể không vô tội, nhưng Magmendy nhất định phải xuống địa ngục!
Dorian cầm cuốn nhật ký trong tay, giống như đang nắm giữ chiếc chìa khóa giúp anh giải đáp tất cả mọi chuyện.
Dorian hiểu rất rõ, nó chỉ có thể xuất hiện vào thời điểm thích hợp nhất. Nếu như bây giờ lôi nó ra làm vũ khí thì nó cũng chỉ là một đống giấy vụn mà thôi, sẽ chẳng có bất kỳ tác dụng gì, cũng sẽ không có một ai tin tưởng. Vì vậy, nó chỉ có thể là bông tuyết cuối cùng trước khi tuyết lở, là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà*.
(*sự việc đã đến giới hạn, chỉ cần tăng từ từ những nhân tố nhỏ xíu cũng dẫn đến sụp đổ.)
Dorian đứng dậy và lấy cuốn nhật ký người cá của John ra khỏi ngăn kéo, đặt nó cùng một chỗ với cuốn nhật ký của Ivanova, bây giờ chúng đã kết hợp thành một câu chuyện hoàn chỉnh.
Chỉ có điều nửa đầu của câu chuyện thuộc về thể loại duy vật khoa học, còn nửa sau thì hoàn toàn trở thành phần chuyện kinh dị.
Sẽ chẳng có ai viết những lời giả dối trong nhật ký của mình cả, và Dorian tin rằng những gì Ivanova viết ra là những gì bà ấy đã nhìn thấy, nếu như lúc đó bà ấy đang ở trong tình trạng tinh thần tốt.
Nhưng theo cách nói này thì những hiện tượng như dịch bệnh kỳ lạ ở thị trấn Robin, phương pháp điều trị quái dị trong bệnh viện, tình trạng khác thường của John, thi thể mất tích của ông ấy và hài cốt của người cá bất ngờ xuất hiện... đều không thể giải thích bằng khoa học. Lẽ nào thực sự muốn Dorian tin rằng đây là những "chuyện ma quỷ" mà cặp vợ chồng này đã nói trong buổi phỏng vấn sao?
"Lúc đó, ba người chúng tôi đang ở trong phòng thảo luận về kế hoạch nghiên cứu tiếp theo. Bởi vì chúng tôi đã sống ở thị trấn nhỏ này gần hai năm, chúng tôi phỏng vấn người dân địa phương, khảo sát địa mạo và vùng biển xung quang, thậm chí còn ra khơi lênh đênh trên thuyền gần một tháng, nhưng không thu hoạch được chút kết quả gì. Tôi nghĩ đã đến lúc phải bỏ cuộc, nhưng John lại khuyên chúng tôi nên kiên trì... Đêm đó trời mưa rất to, thỉnh thoảng có vài tia chớp xẹt ngang bầu trời, không ai chú ý đến khung cửa sổ kia cho tới khi người cá phá cửa và lao về phía Ivanova... Ôi Chúa ơi, lúc ấy tôi thật sự quá hoảng sợ nên không biết phải làm thế nào. Chúng tôi suýt chút nữa đã bị người cá g**t ch*t, may mà có John. Anh ấy đã bắn một phát súng vào người cá, và rồi bọn họ đánh nhau, vô cùng hỗn loạn. Sau đó anh ấy bị người cá bắt đi, chỉ còn lại những vệt máu trên sàn..."
Đây là nguyên văn lời của Magmendy trong cuộc phỏng vấn, ông ta vừa cầm khăn lau nước mắt vừa nức nở nói, Dorian đã cố nén cơn buồn nôn để xem đi xem lại nhiều lần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!