Chương 23: (Vô Đề)

Dorian đã tự nhốt mình trong phòng ngủ cho đến khi kết thúc kỳ nghỉ. Không ai biết anh đang làm gì, mẹ và cha dượng của anh cũng không quá quan tâm đến chuyện này.

Đến ngày phải lên máy bay trở lại viện nghiên cứu, Dorian cố ý gọi tài xế đưa anh ra sân bay trước hai tiếng, không chào hỏi cha mẹ cũng không giải thích rõ lý do với bất kỳ ai.

Chỗ ngồi trên chuyến bay về vẫn giống như lúc đến, để tránh nói chuyện với mọi người, Dorian vừa ngồi vào ghế đã ôm chăn nhắm mắt ngủ. Để ngăn việc David trò chuyện với mình, hay nghe thấy tiếng nói chuyện của Magmendy và Rose, Dorian còn đeo cả tai nghe chống tiếng ồn.

Nhưng trùng hợp thay, khi mọi người ngồi lên chuyến bay trở về, tất cả đều không còn sức sống như lúc đến, ai ai cũng giữ im lặng, ngay cả David cũng có tâm sự trong lòng. Anh ta không còn ríu rít nói mấy chuyện vô nghĩa nhàm chán với Dorian như mọi khi, anh ta chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ và chìm đắm vào suy nghĩ của mình.

Điều này không thể tốt hơn được nữa.

Dorian ép mình phải ngủ một giấc thật ngon trên máy bay, bởi vì anh đã mất ngủ hai đêm liên tiếp, phía sau gáy của anh đau nhói khinh khủng, giống như bị ai đó dùng búa đập mạnh vào. Dorian cảm thấy giây tiếp theo mình sẽ ngất xỉu, nhưng trên thực tế đại não của anh đang ở trạng thái hoạt động mạnh mẽ, đủ loại thông tin hỗn tạp trong các dây thần kinh não bộ của anh đang ùn đẩy nhau tiến về phía trước, và rồi chúng kẹt cứng lại giống như một cái cống thoát nước bị tắc do xác chuột chặn kín.

Thật không may, đến tận khi máy bay phát thông báo nhắc nhở sắp hạ cánh, Dorian vẫn không tận hưởng được một giây phút ngủ ngon nào cả.

Lúc xuống máy bay, Dorian cố ý ở lại đến cuối cùng, anh không muốn xảy ra va chạm với bất kỳ ai vào lúc này. Anh đã cố hết sức để lờ cơn đau đi —— nhưng mẹ kiếp, đầu của anh sắp nổ tung luôn rồi! Dorian vỗ mạnh vào vị trí đau đớn kia, hy vọng có thể phân bổ cơn đau đồng đều đến các vùng khác trong não.

"Dorian, cậu có muốn cùng nhau ăn tối không? Cứ để tôi mời cậu." David đứng bên ngoài cabin, anh ta đã đứng đây đợi Dorian ra ngoài từ nãy.

Mau chóng lấp đầy dạ dày rồi quay về phòng nghỉ và đi ngủ.

Dorian cảm thấy đề nghị này cũng được liền đáp lời đồng ý, sau đó đổi vali từ tay trái sang tay phải.

Họ đi vào viện nghiên cứu từ thang máy của tháp quan sát, những đồng nghiệp mà họ gặp được trên đường đi đều vội vã lướt qua, không ai ngẩng đầu lên chào hỏi lẫn nhau.

Nếu như lúc này Dorian còn giữ được đầu óc rõ ràng, có lẽ ngay từ khi tiến vào anh đã có thể cảm nhận được bầu không khí khác thường trong viện nghiên cứu. Nhưng giờ phút này anh chỉ đang phí công đấu tranh với cơn đau đầu dữ dội, có thể dành thời gian ứng phó với David đã là cực hạn rồi.

"Mẹ tôi, bà ấy thực sự không được khỏe cho lắm," Giọng nói của David nghe có vẻ rất yếu ớt, làm cho người đàn ông vạm vỡ cao gần hai mét trông giống như chó nhà có tang, "Nếu tôi có đủ tiền, may ra tôi có thể đưa bà đến Eastern Union, ở đó có một cơ sở chuyên về hội chứng phóng xạ."

"Cần bao nhiêu tiền?" Dorian vô thức hỏi.

"Rất nhiều, rất nhiều." Trước khi đẩy cửa nhà ăn ra, David quay đầu buồn bã nhìn về phía Dorian, "Nếu giáo sư Magmendy sẵn sàng cho tôi ứng trước tiền lương của ba mươi năm tới, thì có lẽ..."

Lúc này bộ xử lý thông tin trong não của Dorian mới tiêu hóa xong cụm từ "hội chứng phóng xạ" – Sau khi chất thải hạt nhân được thải ra biển sẽ khiến cho một lượng lớn sinh vật biển bị biến dị, rồi chúng truyền lại sự đột biến theo chuỗi thức ăn và cuối cùng xâm nhập vào cơ thể con người, dẫn đến một loại bệnh mới xuất hiện. Tuy nhiên hiện nay người ta vẫn chưa tìm ra phương pháp chữa trị, muốn sống sót chỉ có thể dựa vào việc uống một lượng lớn thuốc liên tục không ngừng.

Dorian cố nhẫn nhịn cơn đau, chân thành nói với David: "Tôi xin lỗi."

David cười gượng, sau đó hai người lần lượt bước vào phòng ăn.

Để tỏ lòng cảm ơn, David lại lần nữa mời Dorian ăn một bữa bít tết đắt tiền nhất, trong khi đó anh ta chỉ gọi một phần ăn nhẹ thông thường. Dorian đã định từ chối, nhưng David lại nói, "Đừng khiến tôi cảm thấy áy náy chứ người anh em." Vậy là Dorian đã thỏa hiệp.

Có lẽ Dorian vẫn đang trong trạng thái mụ mẫm, nhưng David đã nhận ra điều gì đó —— Trong nhà ăn quá yên tĩnh, tiếng nói đùa thoải mái của mọi người và tiếng dao nĩa va chạm đều bị cố ý đè xuống rất thấp, một bầu không khí kỳ lạ lơ lửng khắp nơi.

Bây giờ đang là thời gian ăn tối, trong nhà ăn không còn nhiều chỗ trống. David nghi hoặc nhìn xung quanh nhưng không phát hiện ra bất cứ điều gì dị thường. Để phù hợp với bầu không khí trong nhà ăn, David hạ thấp giọng và nói với Dorian, "Chúng ta ngồi sâu vào bên trong đi."

Dorian không phản đối.

Hai người bưng khay đồ ăn của mình rời khỏi chỗ ngồi giữa lối đi nhỏ và di chuyển vào phía trong. David bước đi có hơi nhanh, Dorian dần dần tụt lại phía sau, anh còn đang chịu đựng cơn đau chết tiệt trong đầu. Và khi anh đi ngang qua chỗ ngồi nào đó, một giọng nói khàn khàn như tiếng giấy nhám ma sát đột nhiên vang lên.

"Quả nhiên là con trai của giám đốc ha! Ăn món ăn đắt nhất, làm công việc an toàn nhất, muốn có người cá là cha đưa người cá cho liền, muốn nghỉ phép là có thể lập tức bay trở về đất liền tận hưởng cuộc sống. Chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là có cả đống đàn ông phụ nữ giành nhau lao lên nằm sẵn trên giường. Một cuộc sống đơn giản và vui vẻ biết bao!"

Dorian quay đầu lại, nhìn chằm chằm người đàn ông đang nói với đôi mắt đầy tơ máu: "Ý anh là sao?"

Đó là một người đàn ông trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi để râu quai nón, tóc cạo rất ngắn, có cặp mắt tam bạch. Rõ ràng đang ngồi trong nhà ăn nhưng trước mặt gã lại không có món ăn nào cả. Gã chỉ ngồi trên ghế, giống như một con bạch tuộc ghê tởm phun ra mực độc vào những sinh vật đi ngang qua.

Dorian biết gã, gã là Kayden, học trò của giáo sư Wisdom. Kể từ khi Wisdom được đưa đi để điều trị vấn đề tâm thần, người cá giống đực tên là "Cain" đã được giao cho Kayden.

Nhưng bình thường Dorian cũng không tiếp xúc nhiều với gã, anh không hiểu tại sao Kayden lại đột ngột khiêu khích mình như vậy.

"Ý trên mặt chữ đấy, thằng con hoang được sinh ra từ một con đ**m à." Kayden đứng lên, đối mặt với Dorian, lộ ra một nụ cười châm chọc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!