"Ông đang nói gì vậy? Tôi phản đối!"
Dorian tái xanh mặt trừng mắt nhìn Magmendy ở đối diện bàn hội nghị. Mọi người đang ngồi trong phòng họp đều hướng ánh mắt kỳ lạ về phía Dorian, nhưng hiện tại Dorian cũng không có thời gian đâu mà để ý tới bọn họ.
Rạng sáng nay, ngay sau khi Dorian đến khu F xem người cá, anh đã vội vã chạy tới phòng nghỉ của Magmendy. Magmendy rõ ràng cũng đã nhận được thông tin về việc bắt được người cá, ông ta vừa mặc quần áo xong thì Dorian bấm chuông cửa.
Bởi vì cuộc cãi vã vào sáng hôm trước, Dorian vẫn còn cảm thấy hơi lúng túng khi nhìn thấy Magmendy, chẳng qua đây chỉ là chuyện trong giây lát. Vì cơ hội nghiên cứu người cá, lúc này anh không ngại nhượng bộ, hạ thấp mình đề nghị Magmendy giao người cá tốt nhất cho anh, và cũng hiếm khi gọi Magmendy là "cha".
Magmendy ưỡn cao chiếc bụng bia
- biểu tượng nam tính của người đàn ông trung niên thành đạt, đứng chải chuốt mái tóc bóng loáng của mình trước gương, cố gắng dùng mái tóc nâu lưa thưa như cây bụi để che phủ vùng sa mạc trống trải trên đỉnh đầu.
"Đương nhiên là được. Dorian à, con là đứa con trai mà ta vô cùng tự hào, cơ hội nghiên cứu hiếm có này tất nhiên phải có sự tham dự của con rồi."
Dorian nghe xong, hài lòng rời đi.
Nhưng bây giờ, Dorian chỉ thấy mình đúng là một thằng ngu. Anh cảm thấy vô cùng nhục nhã vì mình đã gọi một tiếng "cha".
Lẽ ra trước đó anh phải biết Magmendy không độ lượng như vậy. Việc Dorian yêu cầu quyền sở hữu thành quả nghiên cứu chắc chắn đã chạm phải dây thần kinh mẫn cảm của Magmendy, ông ta muốn dạy cho Dorian một bài học.
Bởi vậy, trong cuộc hội nghị khẩn cấp sáng nay, bài học này giống như một cây roi quất mạnh vào người Dorian.
Năm người cá, bốn người cá giống đực, một người cá giống cái, họ chính là thu hoạch bất ngờ lớn nhất của viện nghiên cứu trong những năm gần đây. Cho nên toàn bộ viện nghiên cứu lập tức mở hội nghị thảo luận về việc nghiên cứu năm người cá này.
Không còn nghi ngờ gì nữa, hầu như tất cả các chuyên gia nghiên cứu sinh vật biển đều thèm muốn cơ hội nghiên cứu người cá, nhưng suy cho cùng chỉ có năm lựa chọn. Khi hình ảnh ảo của năm người cá được chiếu trên bàn hội nghị, mọi người vẫn thầm đưa ra một vài lựa chọn trong lòng.
Bởi vì ra sức giãy dụa trong lưới điện sau khi bị bắt, nên mỗi người cá đều bị thương ở mức độ khác nhau. Trong đó có một người cá đuôi bạc tầm thường bị thương nặng nhất. Hắn bị lưới điện cắt rách ngực, vây lưng bị cháy xém, trên đuôi cũng rải đầy sẹo và vết rạch, nhìn có vẻ như hắn sẽ không thể sống qua nổi đêm nay.
Đoán xem, bây giờ người cá này thuộc về ai?
Chính là Dorian!
Điều này không giống với những gì bọn họ đã nói lúc sáng sớm hôm nay!
Dorian cố gắng dùng lý do chính đáng để đấu tranh cho bản thân: "Khi còn đi học tôi đã đăng hai bài báo về luận văn người cá, dành ba tháng ngồi đợi trong thị trấn được cho là bị người cá quấy nhiễu, và thậm chí tôi còn lặn xuống đáy biển sâu hơn 15.000 mét để tìm kiếm dấu vết của người cá. Tôi nghĩ rằng mình có tư cách để có thêm được ít nhất một người cá khỏe mạnh!"
Trong phòng họp vang lên những tiếng bàn luận không rõ, Magmendy ngồi trên ghế giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng.
Ông ta nhìn về phía Dorian, nghiêm túc nói: "Ta đương nhiên công nhận năng lực của con. Nhưng Dorian, con cũng nên nhìn mọi người xung quanh đi, ở đây có rất nhiều giáo sư và chuyên gia, còn có ai trẻ hơn con không? Nếu thực sự phải bàn về kinh nghiệm và tố chất, con thậm chí còn không thể có được người cá đuôi bạc kia đâu."
Nói xong ông ta lại nhẹ giọng, ánh mắt cũng trở nên từ ái, ông ta lắc đầu nói với Dorian: "Đừng ngang bướng nữa." Hoàn toàn là giọng điệu của một người cha.
Những tiếng xì xào bàn tán lại vang lên trong phòng họp, ánh mắt chĩa vào người Dorian dường như đều là gai nhọn.
Nếu Dorian tiếp tục tranh cãi, sự "ngạo mạn" và "tham lam" của anh chắc chắn sẽ biến anh thành mục tiêu công kích của toàn bộ viện nghiên cứu.
Dorian thất bại thảm hại.
Cuộc hội nghị kéo dài cả buổi sáng, nhưng trong nửa sau của cuộc hội nghị, Dorian không nghe lọt được một từ nào.
Khi tuyên bố kết thúc hội nghị, Dorian là người đầu tiên rời khỏi phòng họp.
Anh đã bị buộc phải tiếp nhận sự thật này và cũng phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Một khi người cá đuôi bạc kia chết, anh sẽ lập tức giải phẫu thi thể của hắn, nghiên cứu nội tạng và xương cốt của hắn, cuối cùng lại đem hắn làm tiêu bản treo trong phòng thí nghiệm của mình.
Đến lúc đó, nếu không có sự cho phép của Dorian thì đừng ai nghĩ đến chuyện có thể nhìn thấy người cá đuôi bạc kia một lần nào nữa.
"Tôi nói này anh bạn, tôi ở đằng sau gọi cậu đến năm sáu lần, cậu không thể hạ mình bước chậm một chút chờ tôi được sao?" David chen ra khỏi đám đông, đuổi theo Dorian.
"Xin lỗi, tôi không nghe thấy." Dorian không muốn để người khác nhìn thấy vẻ khó chịu của mình. Nhưng anh rất khó có thể để che giấu tâm trạng tiêu cực tại thời điểm này, không chỉ vì người cá, mà còn bởi vì bị Magmendy chơi một vố.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!