Chương 18: (Vô Đề)

Máy bay xuất phát từ đất liền sẽ bay đến đảo Ferdinand vào khoảng giữa trưa. Vì thế trước khi rời đi, Dorian đã tới phòng nghiên cứu để nói lời tạm biệt với người cá nhỏ nghịch ngợm của mình.

Tuy rằng một tuần xa cách không phải là khoảng thời gian quá dài, nhưng Dorian vẫn cảm thấy có chút không nỡ. Anh đứng trước bể nước của Silver một lúc, nhưng lại không hề nói lời tạm biệt sến súa nào cả, mà chỉ đơn thuần thưởng thức dáng múa của người cá —— Đúng vậy, Silver lại bắt đầu "nhảy múa", Dorian cảm thấy từ này rất phù hợp.

Dù sao kích thước của bể quan sát cũng có hạn, nếu ở trong biển thì biết đâu dáng múa của người cá sẽ đẹp hơn nhiều.

Nếu chỉ nhìn vào nửa thân trên cường tráng của người cá, có lẽ rất khó tưởng tượng được rằng hắn sẽ có dáng múa mềm mại uyển chuyển như thế này.

Dù là xoay tròn hay lật mình, Silver luôn có thể bày ra những đường cong hoàn hảo trên cơ thể và đuôi của mình. Vào giờ khắc này những chiếc vây có thể g**t ch*t con mồi bất cứ lúc nào của hắn lại mềm mại như như tấm lụa mỏng.

Dorian luôn cho rằng chiếc đuôi màu xám bạc của Silver vô cùng xấu xí. Nhưng lúc này, có lẽ là do khúc xạ ánh sáng trong nước, hoặc là do sự phản chiếu màu sắc của cá nhiệt đới và đám sứa, đuôi của Silver lại hiện lên màu hồng nhạt óng ánh như màu xà cừ, giống hệt viên ngọc trai trên cổ tay của Dorian.

Dorian phải thừa nhận một điều, chiếc đuôi có màu sắc này cùng với dáng múa uyển chuyển của người cá thực sự đã khiến anh có chút mê mẩn.

Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, thiết bị đầu cuối cá nhân của Dorian đột ngột rung lên, là yêu cầu liên lạc của David.

"Tôi phải đi rồi." Dorian áp bàn tay trái lên mặt kính, vô tình cố ý để lộ viên ngọc trai trên cổ tay.

Quả nhiên, người cá đã bị thu hút bơi tới gần, cũng áp lòng bàn tay của mình lên cùng vị trí với Dorian.

"Nói cho tôi biết anh sẽ nghe lời, ngoan ngoãn chờ tôi trở về." Dorian ngửa đầu nhìn hắn.

Silver đáp lại bằng cách thổi một chuỗi bong bóng về phía Dorian.

Dorian cong khóe miệng nói: "Mấy ngày nữa Owen sẽ chăm sóc anh. Tạm biệt, chàng tiên cá của tôi."Trong tiếng khởi động ầm ầm cực lớn của động cơ, máy bay dần dần cất cánh.

Như những gì David đã nói trước đó, đây là một máy bay chở hàng, chỉ có hai mươi hoặc ba mươi chỗ ngồi dành cho hành khách ở khoang nhỏ phía trước, còn khoang sau của máy bay được để lại cho những bệnh nhân bị bệnh nặng.

Sau khi cẩn thận thăm dò một chút, Dorian phát hiện ra rằng không ai chú ý tới vấn đề tâm thần của những bệnh nhân kia. Mọi người chỉ nghĩ rằng đây là một chuyến bay mà Magmendy đặc biệt chuẩn bị cho giáo sư Wisdom.

Chỗ ngồi của Dorian ở bên cạnh David, đây là điều mà anh đã bàn trước với Magmendy. Anh chỉ không ngờ rằng Magmendy lại ngồi ở hàng ghế trước mặt bọn họ, còn Rose thì ngồi ngay ở bên đối diện chỉ cách một lối đi nhỏ.

"Wow! Thật trùng hợp, tiến sĩ Dorian, và cả anh David nữa, em chào hai anh." Nụ cười của Rose vẫn rạng rỡ như mọi khi, "Chúa ơi, em không nhìn nhầm chứ, là giáo sư Magmendy ạ, vậy mà giáo sư cũng ở đây."

Magmendy luôn luôn ngụy trang rất giỏi, ông ta mỉm cười và gật đầu với Rose: "Ta nhớ em là con gái của Lillian, em tên là..."

"Rose, em tên là Rose ạ."

Dưới cái nhìn chằm chằm lạnh như băng của Dorian, hai người cứ như vậy bắt đầu nói chuyện với nhau. Có trời mới biết Dorian đã dùng bao nhiêu lý trí để kiềm chế bản thân không thốt lên bảo Magmendy đừng làm hại cô bé ấy trước mặt mọi người.

Mọi người ai cũng thích các cô gái xinh đẹp, và David cũng có chút nóng lòng không yên. Vốn dĩ anh ta đang ngồi cạnh cửa sổ, nhưng sau khi nhìn thấy Rose ở bên kia lối đi, anh ta thì thầm bảo Dorian đổi vị trí với mình.

"Không." Dorian từ chối một cách dứt khoát.

David cảm thấy buồn chán, anh ta xin tiếp viên hàng không một tấm chăn và đi ngủ.

Cuộc trò chuyện giữa Magmendy và Rose ở hàng ghế trước vẫn đang tiếp tục. Một lão già nham hiểm như Magmendy chẳng tốn nhiều thời gian đã có thể làm cho cô bé ngây thơ bật cười vui vẻ thành tiếng.

Ngoài sự chán ghét đối với Magmendy, Dorian bắt đầu lo lắng cho Rose. Dường như cô không hề nhận ra Magmendy đang dùng giọng điệu trêu chọc thú cưng để nói chuyện với mình, và e rằng cô cũng không biết bạn trai mình đã tán tỉnh người đàn ông khác trong tiệc rượu bí mật.

Dẫu sao Rose cũng đã làm trợ lý cho Dorian nửa tháng. Cô gái này tuy ngây thơ đơn thuần, nhưng làm việc cũng tương đối nhanh nhẹn. Mặc dù Rose sẽ không ở lại viện nghiên cứu lâu, Dorian vẫn hy vọng cô có thể tiếp tục sống cuộc đời vô ưu vô lo của mình, ít nhất cô sẽ không bị lừa gạt.

Trong khi Dorian đang nghĩ ngợi lung tung, cuộc trò chuyện của bọn họ cuối cùng đã kết thúc, Rose cũng đắp chăn đi ngủ.

Máy bay sẽ tiếp tục hành trình trong một khoảng thời gian dài nữa, nó sẽ vượt qua biển cả vô tận và bay tới vùng đất của Western Union.

Trong thế giới ngày nay, không có sự phân biệt giữa các quốc gia. Biển đã nuốt chửng quá nhiều vùng lãnh thổ có cao độ thấp, những người may mắn sống sót đã thành lập ba liên minh lớn ở phía Tây, phía Đông và Trung tâm trên các khu vực đất liền còn sót lại —— Liên minh phía Tây Western Union là châu Mỹ ngày trước, Liên minh phía Đông Eastern Union chủ yếu là châu Á cũ, mà Liên minh Trung tâm Central Union thì nằm trên lục địa châu Phi, còn toàn bộ các hòn đảo nhỏ lẻ khác đều phụ thuộc vào ba liên minh lớn này.

Máy bay rung lắc nhẹ nhàng khiến Dorian cảm thấy hơi buồn ngủ, nhưng anh không ngủ được dù đã nhắm mắt lại. Trên thực tế, chất lượng giấc ngủ của anh trong khoảng thời gian này không được tốt cho lắm, mặc dù không nhớ gì cả, nhưng Dorian biết mình nằm mơ rất nhiều.....

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!