Chương 17: (Vô Đề)

Sáng hôm sau, Dorian cố gắng thức dậy sau cơn say rượu, những ký ức vụn vỡ đêm qua bất đầu tràn vào não anh, biến dây thần kinh mỏng manh của anh thành một con đường cao tốc quá tải xe cộ.

Điều khiến Dorian choáng váng đầu óc chính là cơn đau như kim châm lan ra từ hai bên huyệt thái dương cùng với tất cả những chuyện ngu xuẩn mà anh đã làm tối hôm qua.

Cho dù là sợ hãi bỏ chạy trước sự nhiệt tình của đàn ông như một cô gái nhỏ trong sáng, hay là ngốc nghếch đi tâm sự hết chuyện quá khứ với vật thí nghiệm thì những hành động này đều quá mức ngây thơ.

Dorian ngồi trên giường nhấm nháp sự xấu hổ sau cơn kích động đêm qua, anh đau khổ che mặt và kêu lên một tiếng.

Anh đã làm cái quái gì vậy!

Nhưng tin tốt là anh đã không lên giường với người lạ chỉ vì quyết định bốc đồng nhất thời, và hơn hết anh còn nhận được một món quà tuyệt vời.

Dorian giơ tay trái lên, nhìn viên ngọc trai màu hồng được luồn qua sợi dây kim loại trên cổ tay, cảm giác ấm áp và bình yên lại một lần nữa trở về cơ thể anh.

Anh cảm thấy tốt hơn rất nhiều...

Trên đường đến phòng nghiên cứu, Dorian liên tục dùng ngón tay xoa xoa huyệt thái dương.

Mặc dù tâm trạng đã khôi phục bình thường, nhưng cơn đau đầu do say rượu vẫn hành hạ Dorian.

Dorian nghĩ đến tửu lượng của mình mà có chút nản lòng. Anh chỉ uống có một ly rượu whisky mà đã không chịu nổi rồi sao?

Thế nhưng, những vấn đề nhỏ này không khiến Dorian bận tâm lâu. Bởi vì rất nhanh sau đó anh đã nhớ ra một chuyện. Tối hôm qua chính anh đã gặp phải một rắc rối lớn —— anh đã gọi tên Owen trước mặt mọi người trong tiệc rượu bí mật.

Tuy rằng lúc ấy Owen đang đeo mặt nạ, Dorian vẫn đoán ra được danh tính của cậu ta qua dáng người và giọng nói. Dorian chắc chắn rằng người đàn ông mà anh đụng phải lúc ấy chính là Owen.

Nhưng vấn đề là, tất cả những ai tham gia tiệc rượu bí mật đều phải "giữ bí mật", hơn nữa lúc đó Owen cũng đã lập tức phủ nhận lời nói của Dorian.  ậu ta hiển nhiên không muốn bị Dorian nhận ra, cũng không muốn để người khác biết được danh tính của mình.

Tất nhiên, dẫu sao thì trong "thực tế", cậu ta vẫn còn đang hẹn hò với Rose.

Dorian đột nhiên nhớ tới chuyện này khi anh tiến vào phòng nghiên cứu và nhìn thấy Owen đang vùi đầu điều chỉnh thiết bị. Anh không chắc mình nên đi tới xin lỗi, hay giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

May mắn thay, Dorian đã có đáp án ngay sau đó, bởi vì Owen đã chủ động chào hỏi anh.

"Chào buổi sáng, tiến sĩ." Owen như thường lệ đẩy cặp kính dày cộp trên mặt, vuốt mái tóc vàng như tổ chim của mình càng thêm rối loạn, "Sắc mặt của anh không tốt lắm, tối hôm qua anh không nghỉ ngơi tốt sao?"

Dorian do dự gật đầu: "Có chút mất ngủ..."

"Vậy có lẽ hôm nay anh nên về nghỉ ngơi sớm đi. Nhân tiện, Rose vẫn chưa đến, nhưng chúng ta có thể thảo luận trước về kế hoạch nghiên cứu người cá ngày hôm nay."

Khoảnh khắc xấu hổ khi vừa gặp mặt đã hoàn toàn biến mất, Dorian bắt đầu nói chuyện công việc theo lời Owen, còn về tiệc rượu bí mật kia... thôi kệ nó đi!

Điều duy nhất khiến Dorian còn để ý chính là, anh có nên nói chuyện này cho Rose biết không?

Dorian thừa nhận rằng anh đã quá bảo thủ trong vấn đề tình cảm. Nhưng hiện nay, ngay cả khi lòng chung thủy với bạn đời của mình không còn là yêu cầu cơ bản của tình yêu, thì sự lừa dối và che giấu cũng không phải là tiêu chuẩn cho một mối quan hệ cởi mở.

"Chào buổi sáng hai quý ông, em không nghĩ là mình lại đến trễ." Rose tung tăng đi vào phòng nghiên cứu, tâm trạng vui vẻ của cô lan tỏa khắp nơi tựa như mùi thơm ngọt ngào của bánh mì phô mai mới nướng, hiển nhiên hôm nay cô đã gặp được chuyện tốt nào đó.

Rose dùng giọng điệu làm nũng của một cô bé nói với Dorian: "À đúng rồi tiến sĩ, mặc dù rất xin lỗi nhưng em muốn xin phép anh cho em nghỉ một vài ngày. Ngày mai em sẽ đáp máy bay về đất liền một chuyến, em phải quay lại trường học để làm một số thủ tục. Nếu thuận lợi, em sẽ trở lại trường học vào cuối tháng tám."

"Chúc mừng." Dorian hoàn toàn ủng hộ quyết định của cô, anh cảm thấy đáng lẽ cô nên trở lại trường học sớm hơn.

"Tiện thể nhắc luôn," Dorian quay sang nói với Owen, "Ngày mai tôi cũng sẽ đáp máy bay về nhà một chuyến. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tôi sẽ quay lại sau một tuần nữa. Mấy ngày tới phải để một mình cậu vất vả chăm sóc người cá rồi. Đương nhiên, cậu cũng không cần làm gì nhiều đâu, cậu chỉ cần nhớ cho anh ta ăn mỗi ngày và dọn dẹp vệ sinh một chút thôi.

Có vấn đề gì thì cứ liên lạc với tôi lúc nào cũng được."

Owen trả lời, "Vâng tiến sĩ, không thành vấn đề."

"Hôm nay không có bất kỳ quan sát phức tạp nào cả, tôi chỉ muốn xem kỹ lại mắt, mang và vây tai của anh ta..." Trong lúc Dorian nói chuyện với Owen và Rose, người cá đã ngủ mê man dưới tác dụng của thuốc gây mê.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!