Chương 16: (Vô Đề)

Ánh đèn lạnh lẽo của viện nghiên cứu về đêm chiếu lên người Dorian. Anh loạng choảng bỏ chạy một lúc rồi sau đó giảm tốc độ chậm lại, đi lanh quanh trên một hành lang nào đó không biết, giống như một hồn ma vĩnh viễn bị mắc kẹt trong tử địa.

Rõ ràng, tâm trạng lúc này của Dorian đang cực kỳ tồi tệ.

Anh đã làm rối tung mọi thứ lên.

Anh phá hỏng chuyện tốt của người khác, phá hỏng đêm quan hệ đáng lẽ sẽ vui vẻ của mình, và chạy trốn như một tên hèn nhát lố bịch.

Không không không, đêm nay đến tiệc rượu bí mật chính là một sai lầm lớn. Anh không nên đưa ra quyết định vội vàng như vậy, lẽ ra anh phải lý trí hơn, chín chắn hơn chứ không phải như một cậu thiếu niên mười mấy tuổi, vừa gặp khó khăn đã lập tức đầu đâm vào rượu chè và t*nh d*c.

Tại sao chuyện này lại xảy ra? Tại sao anh lại để bản thân rơi vào hoàn cảnh như vậy?

Cho đến hiện tại bây giờ, cuộc sống của anh là một thất bại, tương lai sẽ không được bất kỳ ai mong đợi...

Dorian hoàn toàn chìm trong cảm giác tự trách và hổ thẹn, anh thậm chí chỉ muốn trốn vào một chiếc tủ quần áo nhỏ tối tăm và ôm đầu gối khóc một trận.

Nhưng đột nhiên ——

"Nhận dạng thành công. Tiến sĩ Dorian, hoan nghênh trở lại phòng nghiên cứu."

Giọng nói máy móc của AI đánh thức Dorian. Anh ngơ ngác nhìn cánh cửa kim loại đột ngột mở ra trước mặt, chợt nhận ra bản thân đã vô tình về tới phòng nghiên cứu người cá của mình.

Đến phòng nghiên cứu vào giờ này cũng chẳng làm được gì. Dorian cho rằng mình nên quay lại phòng nghỉ và ngủ một giấc thật ngon, để giấc ngủ chữa trị bộ não hỗn loạn của mình. Nhưng anh vẫn nhấc chân cất bước đi vào, như thể đã bị điều gì đó tác động.

Vào khoảnh khắc khi cửa phòng nghiên cứu mở ra, hệ thống thông minh trong phòng lập tức bắt đầu hoạt động. Và để tạo điều kiện thuận lợi cho các nhà nghiên cứu quan sát vật thí nghiệm, ánh đèn huỳnh quang màu xanh dưới đáy bể nước của người cá cũng sáng lên.

Ban đêm cũng là thời gian nghỉ ngơi của người cá, bình thường vào giờ này Silver đều đang ngủ. Dorian cho rằng mình chỉ có thể nhìn thấy mấy cụm san hô, nhưng khi Dorian thực sự tới gần bể nước để quan sát, anh lại nhìn thấy đầu của Silver nhô lên khỏi đám san hô. Sau đó hắn trườn cả người ra ngoài cái tổ nhỏ của mình, tới gần mảng kính thủy tinh nơi có Dorian đang đứng phía trước.

Nhìn vẻ mặt của hắn, Dorian đoán rằng đối phương có thể đang hỏi: Tại sao anh lại xuất hiện vào lúc này?

Dorian cũng không biết tại sao, anh chỉ đi ngang qua rồi đột nhiên muốn vào xem một chút.

"Chào." Dorian chào hỏi hắn một cách khô han, anh có thể nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của mình phản chiếu trên tấm kính.

Người cá ghé vào sát hơn một chút, dường như muốn quan sát Dorian ở cự ly gần. Hắn áp cả trán và hai bàn tay lên mặt kính, dùng đôi mắt to trắng dã nhìn thẳng vào nhân loại bên ngoài kính thủy tinh.

Dorian biết rằng đây có lẽ là ảo giác của chính mình, rõ ràng cơ mặt của người cá không có bất kỳ thay đổi gì, hắn cũng không để lộ chút biểu cảm nào, nhưng Dorian luôn cảm thấy đối phương đang lo lắng cho mình.

Nếu như đây không phải là tưởng tượng của Dorian, m thì người cá là sinh vật duy nhất thể hiện sự quan tâm với Dorian sau khi Dorian đến viện nghiên cứu, ngoại trừ phu nhân Aceso.

Hô hấp của Dorian trở nên dồn dập, anh cố gắng giảm bớt sự chua xót trong hốc mắt của mình bằng những hơi thở gấp gáp.

Tối nay, trâm trạng của anh rất tệ.

Có lẽ là do rượu.

Đúng rồi, rượu!

Dorian bỗng nhận ra mình vẫn đang cầm nửa ly whisky trong tay. Anh ngửa đầu uống cạn ly rượu kia, chất lỏng cay nóng lạnh như băng chảy qua thực quản vào trong dạ dày, rồi lại từ dạ dày bốc hơi lên đại não. Rượu cần thời gian để làm tê liệt các dây thần kinh, nhưng Dorian đã lập tức cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Anh tiện tay ném ly rượu xuống đất, nâng đôi mắt màu xanh xám ướt át lên, tâm sự với vật thí nghiệm của mình: "Tôi cảm thấy mình thật thảm hại."

Dorian chăm chú nhìn người cá ngay gần trong gang tấc, anh không kìm được cũng áp trán và hai tay của mình lên mặt kính, giống như đang nhận lấy một cái ôm từ khoảng không bên kia.

Khi Dorian tỉnh táo, anh vĩnh viễn sẽ không làm ra hành động ngây thơ buồn cười như thế này. Nhưng tối nay anh mặc kệ anh không muốn quan tâm đến nó, anh chỉ muốn tìm một người, hoặc một sinh vật nào đó để nói chuyện cùng.

Phải, cuối cùng Dorian cũng hiểu rõ. Anh căn bản không cần rượu làm tê liệt não bộ, cũng không cần l*m t*nh với một người xa lạ nào cả. Anh chỉ là cần dốc hết bầu tâm sự mà thôi.

Trong mơ hồ, Dorian dường như nghe thấy được một tiếng kêu lanh lảnh giống như tiếng kêu của cá heo con. Dorian ngẩng đầu nhìn về phía người cá và suy nghĩ một lát, sau đó anh đột nhiên chạy tới phòng thí nghiệm bên cạnh, leo lên phần nắp mở trên nóc bể nước.

Mặc dù có chút bốc đồng, nhưng Dorian cuối cùng vẫn không mở lưới điện ra. Anh tìm một nơi để ngồi xuống bên cạnh bể nước, và không bất ngờ chút nào khi nhìn thấy người cá bơi đến ngay phía dưới mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!