Phu nhân Aceso đặt một tách trà mật ong nóng hổi lên bàn trà trước mặt Dorian, bà lo lắng nhìn anh với ánh mắt đầy tình mẫu tử: "Gần đây con có khỏe không? Đã lâu rồi con không đến phòng tư vấn, đương nhiên đây là chuyện tốt, ta chỉ muốn hỏi đôi chút thôi."
Đây cũng không phải là giọng điệu mà một bác sĩ tâm lý nên có với bệnh nhân, nhưng Dorian cũng không ở trong vai bệnh nhân. Anh biết cuộc đối thoại hiện tại của bọn họ giống như lời thăm hỏi giữa những người bạn.
"Con ổn, nhưng tại sao?" Trong đầu Dorian nhanh chóng hiện lên cảnh hỗn loạn khi thức dậy sáng nay, nhưng nó thực sự chẳng phải chuyện gì to tát, và anh nhận thấy vẻ lo âu khác thường trên khuôn mặt của phu nhân Aceso.
"Mặc dù ta không nên tiết lộ những thông tin này, nhưng ta nghe nói con cũng là một thành viên của tổ nghiên cứu người cá có phải không?" Phu nhân Aceso hỏi.
"Vâng, Silver, ý con là người cá của con... Không, không phải vấn đề của anh ta, mà là Magmendy." Dorian thở dài. Anh uống một hớp trà mật ong, kể lại những chuyện gần đây cho phu nhân Aceso nghe, toàn bộ câu chuyện xoay quanh cha dượng của anh.
"Vậy còn người cá thì sao? Ngoại trừ sự cản trở của cha dượng con, nghiên cứ của con có thuận lợi không?" Phu nhân Aceso hỏi lại, ngạc nhiên là hôm nay bà không hề an ủi Dorian một chút gì về vấn đề cha con.
"Cũng coi như thuận lợi. Anh ta dường như không giống với mấy người cá khác. Anh ta rất nghe lời, cũng không tỏ ra quá hung dữ. Con đã thu thập được rất nhiều số liệu." Dorian nhận ra một vài ám chỉ trong lời nói của bà. Nhưng sự thật thế nào thì anh nói như thế. Anh thoải mái nhún vai, những rắc rối hiện tại của anh không liên quan gì đến người cá.
Tuy nhiên, sắc mặt của phu nhân Aceso cũng không trở nên thoải mái hơn, Dorian quan sát thấy lông mày của bà vẫn đang cau lại.
"Vậy thì tốt. Ta nên chúc con thuận lợi, nhưng ta lại muốn nhắc con cẩn thận hơn một chút. Các đồng nghiệp khác của con ít nhiều gì cũng đã mắc một số vấn đề về tâm thần." Cuối cùng, phu nhân Aceso nói ra lo lắng của mình, "Wisdom đương nhiên là người có biểu hiện rõ ràng nhất. Nhưng trước ông ấy, ôi Thượng đế ơi, ta thật sự không biết có nên nói với con điều này không..."
Dorian nhìn chằm chằm vào bà: "Lúc trước, con có nghe nói rằng, rất nhiều trợ lý trong các phòng nghiên cứu người cá đã nộp đơn xin rút lui. Con cho là bọn họ sợ các cuộc tấn công của người cá."
Phu nhân Aceso chậm rãi lắc đầu, giờ trông bà giống như một người mẹ đang tự mình gánh chịu biến cố lớn của gia đình, bà đang do dự có nên nói chuyện này cho con mình biết hay không: "Không chỉ có chuyện này mà suốt một tuần nay, có một vài người liên tục đến chỗ ta nói rằng họ không được ổn, bọn họ gặp ảo giác, không thể nghỉ ngơi bình thường, tình trạng tinh thần của họ trở nên rất tồi tệ, mà toàn bộ những người này đều đến từ tổ nghiên cứu người cá.
Chỉ có điều những thông tin đều được bảo mật tuyệt đối, thông báo bên ngoài chỉ nói là bọn họ sợ bị người cá tấn công."
Dorian nghĩ tới điều gì đó, anh bắt đầu giống như một con nhím dựng gai nhọn trên người mình lên. Anh hỏi phu nhân Aceso: "Magmendy có biết chuyện này không?"
"Đương nhiên." Phu nhân Aceso nghiêm nghị gật đầu, "Nhưng ông ấy cũng không đưa ra bất kỳ biện pháp nào đúng không? Và ông ấy cũng không nhắc nhở con về chuyện này trong cuộc họp."
Quả nhiên là như vậy.
Sự tức giận của Dorian đang dồn nén lại.
Chẳng trách lại muốn dừng việc chia sẻ thông tin.
Nếu như người cá có một loại sức mạnh thôi miên đặc biệt nào đó, có thể thực hiện các cuộc tấn công tinh thần với kẻ thù, và Magmendy đã biết điều này, nhưng vẫn yêu cầu tiếp tục thí nghiệm. Vậy thì vật thí nghiệm của cuộc nghiên cứu này không chỉ là người cá, mà toàn bộ nhà nghiên cứu tham gia bao gồm cả các trợ lý, tất cả mọi người đều là vật thí nghiệm để thăm dò người cá.
Đây là lần đầu tiên Dorian rời khỏi phòng tư vấn tâm lý với tâm trạng còn tệ hơn lúc đến. Nhưng lo lắng và bất an cũng không giúp giải quyết vấn đề, Dorian nảy ra chút ý tưởng trên đường rời đi...
Bây giờ là giờ ăn trưa, Dorian đã dùng thiết bị đầu cuối cá nhân của mình gửi yêu cầu liên lạc tới giáo sư Flinch.
Flinch là một giáo sư già đức cao vọng trọng giống như Wisdom. Nếu Dorian có thể kéo ông ấy đến phe cánh của mình thì âm mưu chống lại Magmendy sẽ tăng thêm rất nhiều phần thắng.
Nửa giờ sau, Dorian và giáo sư Flinch cùng nhau ngồi trong góc nhà ăn. Bọn họ dường như không quá đói, Dorian chỉ gọi một chiếc sandwich và trà đen, trong khi Flinch chỉ gọi một chiếc bánh phồng nếp.
"Thế cậu muốn hỏi gì? Cậu nên biết rằng do yêu cầu của ông ta nên tôi không thể tiết lộ bất kỳ thông tin nào về người cá cho cậu biết. "Giáo sư Flinch là một người đàn ông trung niên gầy gò, rất gầy, gầy đến nỗi có vẻ như cơ thể của ông chỉ có xương và da khô cấu thành.
Dorian cẩn thận quan sát ông. Tuy rằng vấn đề tâm thần của vị giáo sư này không nghiêm trọng như Wisdom. Nhưng từ ánh mắt thận trọng và đề phòng xung quanh như chuột của ông ấy, chỉ sợ ông ấy cũng đã mắc bệnh khá nặng, nhưng hiển nhiên chính ông cũng nhận ra điều này.
"Tôi không hỏi chuyện đó... Giáo sư vẫn khỏe chứ? Hay là tôi mời giáo sư một tách trà đen nóng nhé."
Dorian cố gắng làm ông thư giãn. Bây giờ trong toàn bộ nhà ăn chỉ có năm người bao gồm cả hai người họ, còn những người khác đều đang ở rất xa. Flinch không cần phải cảnh giác như vậy.
"Thời gian của tôi có hạn, anh bạn trẻ." Flinch từ chối lời mời của anh.
"Được rồi, tôi chỉ có chút nghi vấn." Dorian cân nhắc từ ngữ, "Rõ ràng là cùng một tổ nghiên cứu và đối tượng thí nghiệm đều là người cá. Chẳng phải chúng ta nên chia sẻ thông tin với nhau sao? Thôi được rồi, nếu thực sự phải giữ bí mật thì tôi không nghĩ rằng dữ liệu thí nghiệm của chúng ta phải gửi cho Magmendy. Dù sao đây cũng là kết quả mà chúng ta đã mạo hiểm mạng sống của mình để có được, đúng không?"
Flinch đang nhai bánh phồng nếp bỗng dừng lại, ông căng thẳng nhìn chằm chằm vào Dorian, đột nhiên hỏi anh: "Cậu đã nghe nói về Đại học Great chưa?"
Dorian cau mày lắc đầu: "Chưa từng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!