Chuyển ngữ: Iris
Biên tập: Iris
Mọi người đều biết nguyên lão khai quốc nhà họ Ninh có một người con trai, học tập xuất sắc, bộ dạng xuất chúng, gia cảnh không ai bằng. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng nói chuyện rất hiểu biết; nụ cười ôn nhu nho nhã, khi cười luôn luôn chỉ để hé nửa bảy chiếc răng, chắc hẳn từ nhỏ đã luyện tập cắn đũa mỉm cười.
Có bao nhiêu sát thủ của sư gia thì cũng có bấy nhiêu hoàng tử của các cô bé! Ai cũng biết lão tướng Hồng quân nhà họ Quan có một cô công chúa nhỏ, trông như búp bê Barbie, tóc ngắn, gương mặt nhỏ nhắn trắng ngần.
Sáu tuổi mới từ nước ngoài trở về, tiếng phổ thông rất kém, thỉnh thoảng còn nói chêm vài từ tiếng Anh mà ngay cả người lớn nghe cũng không hiểu. Trong thế giới đại viện, vô hình trung những đứa trẻ chơi cùng nhau bị phân chia đẳng cấp cao thấp khác nhau. Con của quan lớn luôn được xếp hàng trước nhất, là lão đại, không thể xâm phạm.
"Hi, mình tên là Quan Thước Hạ." Mặc một chiếc váy ren màu hồng phấn, bạn nhỏ Quan đi theo sau ông nội nhà mình lần đầu tiên đến thăm nhà họ Ninh gặp Ninh Mặc, một cậu bé cao hơn nửa cái đầu, dáng vẻ nho nhã, lễ phép.
"Thước Hạ, Thước Hạ, tên nghe rất êm tai. Mình là Ninh Mặc."
Ninh Mặc vươn bàn tay nhỏ bé bắt tay thân thiết với bạn nhỏ Quan, bày tỏ quan hệ bạn bè. Dần dần, không còn cảm giác xa lạ, khoảng cách giữa hai người được kéo gần lại không ít.
"Tôm nhỏ, tôm nhỏ, đến gọi một tiếng anh nào!" Ninh Mặc thu hồi vẻ mặt ngoan ngoãn trước mặt người lớn, đung đưa que kẹo đường trong tay.
"Không được gọi tôm nhỏ." Quan Thước Hạ bĩu môi, mất hứng lườm Ninh Mặc.
Ninh Mặc xoa xoa véo véo khuôn mặt mũm mĩm của cô nhóc, vẻ mặt thản nhiên, mở miệng giải thích: "Thước Hạ đảo lại vừa hay đọc là con tôm, tôm nhỏ*, haha."
Làm gì có kiểu ngụy biện này, trong lòng phẫn nộ không ngừng kêu gào.
*Tên của bạn nhỏ Thước Hạ là , còn tôm nhỏ là là . Chữ (xiā) và (xià) đồng âm, đọc lên giống nhau.
Ninh Mặc không biết hình tượng hoàng tử nhỏ của mình trong lòng bạn nhỏ Quan Quan bây giờ là một con cá mập lớn, một con cá mập răng nanh trắng ở Thái Bình Dương.
Không biết vì sao tôm nhỏ còn đi vào phía cổng nhà cá mập? Thực ra, Quan Thước Hạ rất hâm mộ một nhà Ninh Mặc. Thứ nhất, gia đình có nhiều người, có ông nội Ninh, bà nội Ninh, ba Ninh, mẹ Ninh, chị gái Ninh, còn có Ninh Mặc, chưa tính cô bảo mẫu và chú lái xe.
So với nhà mình thì hiển nhiên thấy thật lạnh lẽo, ba thường đi công tác, mẹ vẫn ở nước ngoài, chỉ có ông nội và bác quản gia Chu, cùng với dì bảo mẫu Chu. Ba đều tự mình lái xe, chú lái xe cũng là thư ký của ba, vì thế không được nhờ vả chú thường xuyên, chỉ khi cần mới có thể yêu cầu.
Thứ hai, tài nghệ nấu ăn của mẹ Ninh quả thật là rất tuyệt vời, cho dù là một bàn tiệc Mãn Hán [1] hay chỉ là một món điểm tâm nhỏ cũng khiến cho người không thể chê vào đâu được. Ngay cả cô bạn nhỏ Quan Quan từ nhỏ đã chỉ ăn hamburger, bít tết mà lớn lên cũng trở nên vô cùng yêu thích ẩm thực hàng nghìn năm của Trung Hoa.
[1] Mãn Hán Toàn Tịch hay Tiệc triều đình Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn ba ngày với sáu bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa. (Nguồn Wikipedia)
Thứ ba, ông nội Ninh chính là một kì thủ chơi cờ, có kiên nhẫn. Quan Thước Hạ ngoại trừ nói tiếng phổ thông không chuẩn thì cũng biết một ít về đánh cờ. Trong nhà, ông nội cô là người rất mê môn cờ vây, nên tự tay mình cẩn thận từng chút một dạy dỗ cô chơi cờ, kiên trì chỉ bảo, nhưng sau này thấy bạn nhỏ Quan Quan và bạn cờ của mình giống nhau như đúc ở tính tình nóng nảy, nên quyết định xác định rõ ranh giới với cô bé, không qua lại với nhau.
Vì thế, Quan Thước Hạ chỉ có thể ôm quân cờ đến nhờ ông nội Ninh chỉ giáo.
"Quan Quan lại đến tìm ông chơi cờ hả?"
Mẹ Ninh mỉm cười, dáng vẻ dịu dàng thùy mị, ngẩng đầu lên hỏi, trên tay vẫn cầm tờ báo, hỏi Quan Thước Hạ đi đằng sau cô bảo mẫu.
"Chào bác Ninh! Ông nội Ninh đang ngủ trưa sao ạ? Vậy con đợi ông tỉnh dậy!" Bạn nhỏ Quan Quan lễ phép trả lời.
"Ông đang chờ con ở vườn hoa sau nhà đó! Mau đi đi! Lát nữa bác sẽ gọi điện cho ông nội con, ăn cơm tối ở nhà bác, ăn xong rồi bác bảo Mặc Mặc đưa con về nhà!"
"Cảm ơn bác Ninh."
Cứ nghĩ đến việc đối mặt cá mập trắng Ninh Mặc đáng ghét kia là bạn nhỏ Quan lại cảm thấy thực sự rất khó chịu, nhưng mà được ăn bữa cơm tối mẹ Ninh làm, có vịt Bát Bảo béo ngậy, bánh quy hạnh nhân tinh tế, chè bánh trôi nước, đáng giá! Rất đáng giá! Thật sự đáng giá! Ha ha, Quan Quan nghĩ đến không kiềm chế được nuốt nước miếng ừng ực, sau đó hỏi mẹ Ninh: "Mặc Mặc đâu rồi ạ?"
"Thằng bé đi cùng với mấy đứa ra cung thiếu niên*, buổi tối mới trở về."
"Dạ!"
Rõ ràng có chút thất vọng, "Bác Ninh, con xin phép đi trước, nếu không lát nữa ông chờ lâu sẽ sốt ruột."
"Được rồi, con đi đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!