Chương 32: (Vô Đề)

Vị bá chủ này không chỉ đầu óc không được tốt, ánh mắt lại càng không tốt, hắn trầm mặc một lát, mới nâng tay dụi dụi mắt, lại dùng sức nháy mắt hai cái, quay đầu hướng về phía Hạ Xuyên nói:

"Này —— tôi hoa mắt rất lợi hại, rõ ràng một người lại nhìn ra bảy tám tầng bóng chồng."

Hạ Xuyên không chút thay đổi sắc mặt ngẩng lên nhìn hướng hắn:

"Đúng là tám người, trừ phi mắt tôi cũng mù."

Thâm Lam:

"… Vạn nhất cậu chưa tỉnh ngủ thì sao."

Hạ Xuyên hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu đi lười nghe hắn nói hươu nói vượn, tuy ánh mắt Thâm Lam không tốt, nhĩ lực lại không thể chê.

Sau khi tám người kia bị kinh hách thì tiếng hít thở vừa thô vừa nặng, mà hoàn toàn không ở trên cùng một tần suất, ngay cả Hạ Xuyên đều có thể nghe được rõ ràng, càng khỏi nói Thâm Lam.

Hiển nhiên bá chủ chỉ đang không quá muốn đối mặt sự thật mà thôi…

Hắn thật vất vả mới ngăn được ba người Hạ Xuyên bọn họ não động, lại tới một người còn dễ nói, nhưng lập tức hơn bảy…

Bảy!

Hơn nữa bên trong có bóng dáng rõ ràng thấp hơn tất cả mọi người rất nhiều, vừa nhìn đã biết là trẻ con —— cái loại sinh vật nhỏ không theo lẽ thường an bài, não động đặc biệt ly kỳ này còn đang ở tình trạng hiện nay, quả thực là hung khí hành tẩu nhân gian, ai mẹ nó khống chế được nổi?!

Thâm Lam chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người đều không tốt.

"Tôi ở nơi này hoành hành ngang ngược nhiều năm như vậy…" Hắn nhìn bóng dáng mơ hồ của bảy người kia, dùng một loại ngữ khí và âm điệu giống như ai điếu chậm rãi nói nửa câu, trên khuôn mặt tuấn tú với đường nét cứng rắn lần đầu tiên lộ ra biểu tình sống không còn gì luyến tiếc.

Trong động quá mờ, Hạ Xuyên đương nhiên không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nhưng nghe thấy ngữ điệu của hắn cũng có thể đoán ra nửa câu sau là cái gì.

"Không nghĩ tới lại có một ngày sẽ bại ở trong tay cậu nhóc con như này?" Hạ Xuyên liếc mắt nhìn hắn, bổ sung thay hắn những lời này.

"Đánh cũng không xuống tay được."

Thâm Lam vô cùng tiếc nuối thở dài, cảm giác lúc trước mình hoạt động cổ với tay chân đều là vô ích.

Mấy người tụ ở đối diện cửa động đại khái bị dọa đến không rõ, cùng duy trì một động tác giống như pho tượng cứng ngắc ở nơi đó, chỉ riêng cái tên đang bám víu ở trên thạch bích kia còn đang cố gắng chen ra ngoài cửa động, ngay cả quay đầu lại nhìn một cái cũng chẳng quan tâm.

Thâm Lam đang nín một bụng oán khí không chỗ phát, vừa nhìn hành động của người nọ, nhất thời sờ thạch bích cấp tốc lao tới phía sau người nọ, níu lấy áo người đó, kéo ông ta từ trên thạch bích của cửa động xuống, cả giận nói:

"Với cái tốc độ kiểu nhúc nhích của ông, chạy trốn nổi không!"

A a a a a!

Người nọ thình lình bị túm xuống, lúc này phản xạ có điều kiện ôm đầu hét rầm lên.

Âm lượng đó đâm vào nhân não Thâm Lam ông một tiếng.

Hắn cũng không thèm nhìn tới, thuận tay từ bên cạnh tùy tiện túm lấy một thứ rồi nhét vào miệng người nọ, cứng rắn chắn tiếng thét chói tai trở về, sau đó cau chặt mày, đầu chỉ hận không thể ngửa ra sau xa tám trượng, móc móc lỗ tai nói:

"Ồn chết được, lại kêu nữa trực tiếp lên lửa nướng không thương lượng!"

Mãi đến khi hắn mở miệng nói chuyện, cái tên hoảng sợ đến cực điểm kia mới dừng lại động tác, như mới vừa kịp phản ứng mà ngẩng đầu, trừng tròng mắt nhìn Thâm Lam hơn nửa ngày mới kinh ngạc kêu Ô ô mấy tiếng.

Bởi vì bị chắn miệng, Thâm Lam căn bản không nghe ra ông ta đang Ô cái gì, ngược lại mấy người bên cạnh đã nói thay ông ta ——

Anh là —— người?!

Những người kia mang vẻ mặt khó có thể tin kêu lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!