Mặc dù Thâm Lam biến trở về Thương long khuôn mặt có lớn hơn, bao gồm ý tứ mặt chữ cùng nghĩa rộng, nhưng mà ngay tại lúc này vẫn có một chút chột dạ, dù sao đổi lại vận khí không tốt, một cái đuôi đi xuống, người nên lạnh.
Hắn vốn ngồi ở trên đá đen với tư thế hết sức tùy ý kiêu ngạo, cằm hơi nâng, rất có cỗ ý vị từ trên cao nhìn xuống.
Hiện tại bởi vì nguyên nhân đuối lý chột dạ, theo bản năng đổi tư thế.
Hắn ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt thành thật nói với Hạ Xuyên:
"Tôi nói rồi, kỳ thật chỉ muốn vỗ nhẹ một cái."
Xương lông mày của hắn rất cao, hốc mắt có hơi sâu, mâu sắc lại xanh thâm trầm thuần túy, lúc để hắn đứng đắn nhìn người thì biểu tình chỉ cần hơi ôn hòa một chút, sẽ có vẻ đặc biệt chân thành.
Hạ Xuyên lần đầu tiên thấy hắn còn bị ánh mắt này lừa gạt, hiện tại đã kiêng được dáng vẻ này.
Anh liếc mắt nhìn Thâm Lam một cái, lập lại lời nói lúc trước của Dennis một lần:
"Thứ nặng mười lăm mười sáu tấn, anh nói với tôi là vỗ nhẹ?"
Thâm Lam gãi gãi quai hàm, suy tư một chút, nói:
"… Trước đây tôi cũng không nghĩ tới tôi nặng như vậy."
Hạ Xuyên: …
Anh thoạt nhìn không còn gì để nói, giống như trong lúc nhất thời không tìm thấy lời thích hợp để tiếp.
Thâm Lam lại cẩn thận đánh giá anh từ trên xuống dưới một phen, cảm thấy rất thần kỳ —— hai người trước mặt đây rõ ràng là đồng loại, phản ứng lại khác biệt lớn đến loại tình trạng này, một người đã hồi thần lại đòi nợ với mình, người kia còn đang một bộ suy nghĩ viển vông
"Không phải tôi điên rồi chính là thế giới điên rồi".
So sánh ra, Hạ Xuyên càng lộ vẻ đặc biệt.
Nghĩ đến đây, Thâm Lam không nhịn được lại mở miệng bỏ thêm một câu:
"Lúc ấy thấy cậu muốn chạy, muốn ngăn."
Hạ Xuyên dùng một ánh mắt nhìn bệnh thần kinh quét mắt liếc hắn một cái, nói:
"… phàm là không bệnh, đụng tới loại tình huống đó đều muốn chạy, bản năng con người."
Nói xong anh ngừng trong chốc lát, lại thản nhiên bổ sung nói:
"Không phải người thì không hiểu."
Thâm Lam: …
Hắn cúi đầu nhìn nhìn tay chân mình và Hạ Xuyên không có gì khác nhau, há mồm muốn phản bác.
Hắn rất nhiều năm không nói chuyện, cho nên trước mỗi lần mở miệng đều phải hơi nghĩ một chút, chỉ một chút tạm dừng này, khiến cho Hạ Xuyên ngăn ở phía trước.
"Tôi lại chưa thấy qua người hơn ba mươi tấn."
Hạ Xuyên nói.
Thâm Lam giật giật khóe miệng, thành thành thật thật nói:
"Tôi cũng chưa từng thấy qua."
Hạ Xuyên: ...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!