Nhìn Ngô Quế Lan kinh ngạc há hốc miệng, anh ta kích động nắm lấy tay cô, vội vàng hỏi: Cô biết tôi ư?
Ngô Quế Lan cắn cắn môi, không dám khẳng định, Anh tên gì? E chỉ là người giống người, chứ cô không tài nào tin được một Lâm Tu Kiều đạo mạo, quần áo là lượt với kẻ lang thang không xu dính túi này lại có liên quan đến nhau.
"Tôi không nhớ nữa, cô biết tôi sao?"
Chàng trai không chịu buông tay, tiếp tục truy vấn. Có lẽ cô có thể cho anh biết một chút gì đó trong những kí ức mà anh đã lãng quên.
Chơi trò mất trí nhớ?
Ngô Quế Lan bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường nhìn anh:
"Anh từ đâu đến đây? Sao lại ra nông nỗi này?" Một người đàn ông tay có chân có, trẻ tuổi, sức khỏe dồi dào, để lâm vào cảnh này quả thật rất đáng xấu hổ.
Nhìn ra sự khinh miệt trong mắt cô, anh chột dạ cúi đầu, không dám hỏi tiếp, chỉ khe khẽ đáp:
"Tôi không biết…Tôi không nhớ gì hết."
Ngô Quế Lan lui về sau một bước, nghi ngờ trừng mắt nhìn mái tóc rối tung của anh, thầm nghĩ có phải anh ta định sống dựa vào mình hay không.
Nhưng cho dù anh thực sự có ý đồ đó, cô cũng không phải lòng gang dạ thép đến độ giữa đêm đông rét căm căm này mà lỡ đuổi một người trên thân mặc độc một chiếc áo len mỏng manh như anh ra ngoài.
"Bây giờ anh định tính sao?"
Không nói gì đến chuyện mất trí nhớ nữa, Ngô Quế Lan kéo chiếc ghế nhựa ngồi xuống, trực tiếp hỏi một câu rất thực tế.
Cô không phải loại người thích ném tiền qua cửa sổ, càng không định nuôi một người đàn ông không rõ lai lịch.
Tôi… Người đàn ông chớp đôi mi dài len lén liếc nhanh Ngô Quế Lan, hai chữ không biết đằng sau phải nuốt vào bụng dưới ánh mắt cảnh cáo của cô, nhưng một lúc lâu sau, khi cô sắp hết kiên nhẫn, cuối cùng vẫn thốt ra: Tôi không biết.
Anh hoàn toàn không biết gì về thế giới này, tất cả mọi thứ đối với anh chỉ là vô vọng.
Ngô Quế Lan giận quá hóa buồn cười, hồi lâu không nói lời nào.
Chàng trai bị ánh mắt vừa bực vừa chẳng biết làm sao của cô làm cho bất an, hai tay đặt trên gối bắt đầu đổ mồ hôi, anh ngượng ngùng lén lút lau lau vào ống quần.
Thấy anh căng thẳng như vậy, Ngô Quế Lan thở dài, tức giận cũng giảm đi hơn phân nửa,
"Vậy anh biết làm gì?" Việc cần làm bây giờ không phải là tức giận, mà là tìm cách để thoát khỏi mối phiền toái lớn này.
Nghe vậy, đầu anh ta cúi càng thấp, giống như đứa trẻ con làm sai chuyện, không dám hó hé dù chỉ một tiếng.
Mà đáng ngạc nhiên là lần này Ngô Quế Lan không hề tức giận, chỉ cầm lấy tay anh, không để tâm đến những ánh mắt kinh ngạc của đối phương, bắt đầu cẩn thận quan sát.
Ngón tay thon dài, trắng nõn, móng tay cắt tỉa cẩn thận, lòng bàn tay mềm mại chứ không hề thô ráp, ngón giữa có vết chai của những người quen cầm bút.
Đây rõ ràng không phải là bàn tay của người lao động chân tay bình thường.
Thư sinh – hạng người trăm việc không dùng được vào việc nào, Ngô Quế Lan thầm nghĩ, hừ lạnh một tiếng, buông tay anh ra, dựa vào lưng ghế.
"Tôi không nuôi báo cô ai đâu."
Cô chậm rãi mở miệng, trong lòng cũng đã có quyết định. Nhìn thấy vẻ tổn thương trong mắt anh, cô nhếch khóe môi, lơ đãng nói:
"Trước khi anh tìm được chỗ khác có thể ở lại đây, nhưng anh có chân có tay, phải nhanh chóng tìm được việc làm."
Trên người anh ta chẳng có cái gì, bắt anh ta đi chẳng khác nào bức đến đường cùng, Ngô Quế Lan cô không nhẫn tâm đến mức như vậy.
Bản thân cũng đã từng đi vào ngõ cụt, nếu không có một hai người giúp đỡ, có lẽ cô đã không sống được nữa rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!