Mang theo hành lí gồm có đồ dùng hàng ngày và quần áo thay giặt để trong túi, Ngô Quế Lan đi ra khỏi nhà. Sắc mặt của cô tái nhợt đầy mỏi mệt, hai mắt thâm quầng giống như một đêm không ngủ.
Ở ngoài đường tắt, cô nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu bạc. Khóe môi cô run lên, cũng không thèm nhìn người trong xe, lập tức lướt qua.
Cửa kính xe thể thao kia kéo xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của Lâm Tu Kiều.
"Đừng đi."
Anh nhìn bóng dáng mảnh mai của cô gái kia, khẽ thốt lên, khuôn mặt trắng nõn lập tức đỏ ửng.
Ngô Quế Lan có tai như điếc, ngược lại càng rảo bước nhanh hơn.
Ánh mắt Lâm Tu Kiều trở nên não nề, khẽ mím môi rồi dừng xe, chần chờ một chút, cuối cùng vẫn xuống xe nhanh chóng đuổi theo.
"Này, tôi bảo, đừng đi." Cầm lấy cánh tay xách túi của Ngô Quế Lan, anh mất tự nhiên nói, mặt đỏ bừng, không biết là quẫn bách hay là tức giận.
Lạnh lùng liếc mắt nhìn anh, Ngô Quế Lan khinh miệt cười, "Đồ khốn, anh là cái gì mà đòi quản tôi?" Nói xong, lập tức đẩy tay anh ra.
Lâm Tu Kiều cắn răng, tay kia vươn đến ôm lấy bụng cô, đem cô ôm lấy, thì thầm nói bên tai cô: "Mẹ kiếp, tôi không muốn quan tâm đến em. Tôi chỉ... Tôi chỉ muốn biết xem đứa bé trong bụng em có phải là của tôi hay không. Trước lúc làm rõ việc này, dù thế nào em cũng không được đi." Đây là lí do duy nhất anh có thể nghĩ ra lúc này để không cho cô đi.
Ngô Quế Lan kinh ngạc, cảm thấy từ lòng bàn tay cách một lớp áo dày đặt trên bụng mình kia có một dòng ấm áp xuyên thẳng đến tim, cảm xúc kì lạ không nói nên lời lan tràn khắp cơ thể. Nếu đứa bé đó là của anh, vậy thì tốt biết bao! Sau khi Thành Công ra đi, cô không chỉ một lần ảo tưởng như thế. Nhưng mà cô rõ ràng hơn bất kì người nào, điều đó quyết không có khả năng.
Cô bật cười, một nụ cười trào phúng, "Ha ha... Anh lo lắng gì chứ? Ngoài tối hôm qua, tôi và anh không có gì đâu. Anh không ngờ nghệch đến nỗi nghĩ rằng chỉ làm thế cũng có thể mang thai chứ? Hơn nữa, đứa bé này đã mấy tháng rồi... Ha ha... Anh Lâm thật là hài hước!" Mặc kệ là anh quên thật hay quên giả, cô cũng không muốn lấy những ngày hai người bên nhau để uy hiếp. Huống chi khi đó cô đã có bầu, căn bản cái thai này không hề liên quan đến anh.
Để loại bỏ những phiền toái không đáng, cô dựa vào chuyện anh mất trí nhớ để bôi xóa đi những điều có thực, nhưng hoàn toàn vô nghĩa với anh của hiện tại.
Lâm Tu Kiều nhìn cô cười càn rỡ, không những không giận mà còn cười lại, "Có lẽ tôi nên nhắc nhở em một điều," giọng nói anh lại khôi phục sự thong dong điềm đạm như bình thường, "Ba tháng trước, buổi tối trước ngày tôi gọi điện thoại tìm em, trên cầu vượt ở ngã tư đường Thanh Sơn." Nhìn nụ cười tắt dần trên khuôn mặt cô gái trong lòng, anh cúi xuống, "Xem ra trí nhớ của tôi tốt hơn em nhiều."
Khốn khiếp! Khó trách sao cô lại cảm thấy quen mặt thì ra anh chính là con ma men kia. Ngô Quế Lan rủa thầm một tiếng, cảm thấy tim mình đập ngày càng mạnh, mặc dù có một chút ảo não, nhưng càng nhiều hơn đó là vui sướng. Nếu những lời anh nói là sự thật, vậy không chừng đứa bé này là của anh.
"Vậy thì sao?" Cô cười khẽ, trong lòng vui sướng ngập tràn, "Mỗi khách hàng của tôi đều có thể là cha đứa bé này. Người khác trốn còn không kịp vậy mà anh còn tự dẫn xác đến cửa, thật là... Ha ha, làm cho người ta thật cảm động." Nói hai từ cảm động với vẻ khinh thường, cô buông chiếc túi trong tay, xoay người quay lại nhìn anh, khuôn mặt lại hiện vẻ tham lam láu cá của một nàng gái gọi, đưa tay ôm lấy anh, giọng mị hoặc: "Nếu vậy, ba đứa bé à, anh định sắp xếp ẹ con em thế nào đây?"
Chiêu này gọi là đánh rắn dập đầu, cũng có thể gọi là lấy tiến để lùi, xem xem người này phản ứng thế nào.
Lâm Tu Kiều bất giác nhíu mày, đột nhiên nhận ra mình không hiểu được suy nghĩ của cô gái trước mặt. "Đến chỗ tôi ở, chờ đến khi đứa trẻ sinh ra." Anh không dám chắc mình muốn có con với một cô gái bán hoa hay không, nhưng đã cưỡi lên lưng hổ, muốn xuống cũng không được.
Coi như có lương tâm, không bắt cô đi bỏ đứa bé. Bởi vậy, Ngô Quế Lan quyết định buông tha cho anh. Cô lấy ngón tay vẽ vòng vòng ở trên ngực anh vừa khiêu khích, vừa cười nịnh nọt: "Anh quả là người tốt. Nhưng với địa vị của anh, làm sao có thể có một đứa con do gái đứng đường sinh ra chứ? Không bằng chúng ta thương lượng một chút, anh cho tôi một ít tiền coi như là phí nuôi dạy để bỏ trách nhiệm làm cha.
Sau này, tôi quyết không cho con của chúng ta đến quấy rầy cuộc sống hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn của anh." Nói đến chữ "con của chúng ta", cô cũng cố ý nhấn thật mạnh.
Nhìn thái độ chỉ chăm chăm muốn lợi dụng tình hình để trục lợi của cô, Lâm Tu Kiều bất giác buông tay, lùi lại phía sau, cách cô ra một khoảng. Anh nghĩ nhất định anh điên rồi mới tự nhiên mua dây buộc mình, "Cô muốn bao nhiêu?" Anh không định coi tiền như rác, chỉ là muốn làm cho bản thân tỉnh táo lại.
Ngô Quế Lan chú ý đến hành động xa lánh của anh, trong lòng trống rỗng, nhưng mặt vẫn cười tươi như hoa, "Anh xem xét đi. Nuôi một đứa bé lớn lên, không chỉ cho nó ăn, cho nó mặc, còn phải cho nó đi học. Tất cả cũng không phải là một khoản nhỏ đâu."
Lâm Tu Kiều nhìn cô tính toán, cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh lại, lịch sự cười dịu dàng nói: "Có lẽ tôi vẫn chưa nói cho cô, tôi là một nhân viên kế toán rất thích tính chi li. Trước khi xác định xem đứa bé có phải của tôi hay không, một xu tôi cũng sẽ không đưa." Giờ phút này, anh đã hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu mình đến đây là gì, càng quên đi nguyên nhân một đêm hôm qua mất ngủ.
Như vậy mới đúng. Ngô Quế Lan cười thầm trong lòng. Nếu anh dễ dàng trả tiền cho cô, không phải đầu óc có vấn đề, thì là nhân cách làm người quá tốt. Mà trong ấn tượng của cô, "Lâm Tu Kiều đeo kính" nhất quyết không phải là một trong hai loại người này, cho dù hôm nay không biết tại sao anh không đeo kính.
Nụ cười nịnh nọt tắt dần, cô bĩu môi, "Đã vậy, tôi còn có việc, xin lỗi không thể dài dòng với anh." Nói xong cô xoay người, cầm lấy túi xách bước đi, tốc độ thay đổi sắc mặt nhanh đến mức làm cho người ta thán phục.
Xét cho cùng anh đến đây để làm gì? Lâm Tu Kiều nhìn thấy bóng dáng gầy yếu ngày càng đi xa, kinh ngạc hỏi chính mình. Sau đó bỗng nhiên nhảy dựng lên, chạy về xe, nhanh chóng lái xe đuổi theo cô nàng giảo hoạt kia.
"Rốt cuộc anh muốn gì..." Tiếng Ngô Quế Lan tức giận hét lên bị cánh cửa đóng lại làm cho im bặt. Nhìn túi hành lí của mình bị ném về ghế sau cùng với cánh cửa xe bị khóa, cô quả thật không biết phải làm gì. Người đàn ông này đúng là có vấn đề!
Lâm Tu Kiều nhìn cô cười không ngừng, "Tôi cảm thấy cô rất thú vị." Một cô gái thực dụng đến độ mở miệng là nhắc đến tiền, lại thường xuyên làm một số việc chẳng có lợi gì cho bản thân, mâu thuẫn khiến người ta muốn tiến thêm một bước khám phá.
Ngô Quế Lan cố nhịn xuống cảm giác muốn chửi ầm lên, tức giận ném ánh mắt khinh thường về người bên cạnh, vuốt vuốt lại tóc, cũng không thèm để ý đến anh nữa.
Lâm Tu Kiều cười đến đắc ý, theo thói quen đưa tay lên sống mũi đẩy gọng kính. Ai ngờ sờ lên thấy trống trải, bây giờ mới nhớ ra, sáng nay tâm trạng rối bời, lúc đi quên mang theo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!