Anh cũng không ở lại.
Nhìn căn phòng quạnh quẽ, Ngô Quế Lan cứ nhếch miệng cười mãi không thôi. Lúc anh đi có chút bối rối, cô nhìn ra anh cũng động lòng. Nếu cô không mang thai, có lẽ anh đã ở lại. Anh thực sự là một người tử tế.
Thế là đủ rồi. Xoa nhẹ cái bụng đã bắt đầu nặng nề, Ngô Quế Lan nói với chính mình. Cô không phải người tự ti, nhưng cũng không đến nỗi không nhìn rõ hiện thực, trái lại vì nhìn rõ nên mới quyết tâm đưa anh trở về, mới đòi A Sâm thù lao. Cô đã bị thực tế giẫm đạp đến chẳng còn cốt khí.
"Mẹ ơi." Cậu nhóc Tiểu Kinh đầu nấm bấtngờ xuất hiện trên cái ghế Lâm Tu Kiều vừa ngồi, tay chống cằm ra vẻ nghĩ ngợi.
Ngô Quế Lan đã quen, cũng không thấy sợ. Mặc dù không định để cậu nhóc làm con mình, nhưng không thể phủ nhận vẻ suy tư ông cụ non này thật dễ thương, cũng không thể phủ nhận tiếng gọi mẹ làm cô bất giác mềm lòng.
"Anh Thành Công khôi phục kí ức rồi trông thông minh hẳn ra mẹ nhỉ?" Tiểu Kinh buông tay, lộ vẻ đắc chí rất trẻ con, tự cho là bản thân đã làm rất tốt, "Thế là mẹ chẳng cần khổ cực nuôi anh ấy như trước nữa."
Chạm phải ánh mắt long lanh tinh nghịch của thằng bé, Ngô Quế Lan liền nhắm mắt lại, đột nhiên có thêm một đứa "con" cứ thích tỏ ra thông minh làm cô đau đầu không thôi.
"Cậu có bao giờ nghĩ, đầu thai ở chỗ tôi, không những chẳng được sung sướng, mà còn không có bố?" Điều kiện của cô kém như vậy, thật không biết đứa bé này nghĩ thế nào.
Tiểu Kinh cười hì hì, "Con biết chứ. Nhưng mẹ sẽ thương con mà, phải không?" Thường ngày, Quế Lan hay tỏ ra hung dữ nhưng trong lòng lại rất mềm yếu, nếu không đã chẳng cưu mang anh Thành Công. Cô không thiếu cách để đuổi Tiểu Kinh đi, nhưng lại chẳng nỡ. Chỉ riêng điều đó đã đủ để Tiểu Kinh quyết tâm ở lại.
Ngô Quế Lan nheo mắt nhìn đứa trẻ "ngây thơ" trước mặt, bĩu môi, cười nhạt nói: "Cũng chưa chắc đâu." Con mình chắc chắn phải thương, nhưng giả sử nó là một con quỷ lang thang đầu thai mà thành, hơn nữa mình biết rõ rành rành, thì cũng khó nói lắm.
Tiểu Kinh cúi đầu tủi thân, nước mắt bỗng chảy ra: "Bố mẹ trước của con cũng rất nghèo, lại còn nát rượu. Họ chỉ thương em trai con, hơi tí là lôi con ra đánh…" Đáng ra cậu nhóc muốn dùng hoàn cảnh bất hạnh của mình để giành sự cảm thông, không ngờ vừa nghĩ đến những chuyện đã qua, nó vẫn còn oán giận. Ánh mắt vốn tươi vui sáng sủa bỗng sầm xuống tối tăm, tay siết chặt thành quyền.
Không khí xung quanh phút chốc trở nên lạnh lẽo quái dị, khiến người ta phải e dè.
Ngô Quế Lan sợ hãi, không biết nói gì.
"Mẹ biết con chết thế nào không?" Tiểu Kinh cười lạnh lùng, "Hôm đó con rửa bát đánh vỡ một cái, bị hai con sâu rượu đó đánh cho lên bờ xuống ruộng, không nhấc nổi mình. Sau đó là sốt, cứ sốt, sốt mãi… Họ đưa em trai đi nhặt phế liệu, mặc kệ con nằm đấy chẳng quan tâm. Lúc nhìn con chó giữ nhà đớp ngon lành đồ ăn thừa mà họ để lại, con cảm giác mình chẳng bằng con chó… Ha ha..."
Ngô Quế Lan tái mặt, cánh tay bất giác đặt lên bụng xoa nhè nhẹ, như muốn xoa dịu bầu oán khí đang ngập tràn trong phòng.
"... Lạnh quá, không... nóng quá... khát quá...", ánh mắt Tiểu Kinh mờ mịt dường như trở lại ngày ấy. "Đau quá.... Chân đứng không vững, đành phải bò... không có nước, không có nước... ha ha ha ha...", thằng bé cười điên dại, những thanh âm trong trẻo mà cuồng loạn khiến người nghe không khỏi nổi da gà.
Tràng cười vụt tắt. Căn phòng rơi vào sự im lặng chết chóc, hoàn toàn tương phản với tiếng pháo náo nhiệt ồn ã từ bên ngoài vọng lại.
"Ngoài trời, tuyết rơi trắng xóa một màu." Một lúc sau, Tiểu Kinh bình tĩnh lại, u ám nói, "Trong ao rất nhiều nước, uống bao nhiêu cũng không hết..."
Rốt cuộc, Ngô Quế Lan mở rộng vòng tay, ôm đứa trẻ ấy vào lòng, "Có lẽ... mẹ sẽ thử làm một bà mẹ tốt" Cô nói thật khẽ.
Bỗng chốc cô hiểu ra rằng, nghèo chưa chắc đã là điều tồi tệ nhất.
Tiểu Kinh dựa vào trong vòng tay cô, tim đập loạn. "Con lạnh lắm, mẹ ơi." Thằng bé nói khẽ, cơ thể nhỏ bé run lên, mặt xanh nhợt, môi tím tái, cứ như đang bị dìm trong nước lạnh.
Ngô Quế Lan siết chặt vòng tay, vỗ nhè nhẹ lên tấm lưng gầy nhỏ, dịu giọng: "Đừng sợ, đừng sợ, chút nữa sẽ ấm ngay thôi." Chính trong khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận được tình mẫu tử.
"Trong ao lắm rong rêu quá, nó cứ quấn chặt lấy người con..." Tiểu Kinh rốt cuộc òa khóc lên như một đứa trẻ, "Họ chẳng cần con nữa, mang theo em trai chuyển đi chỗ khác, lại sinh một em gái nữa, họ... chỉ ghét mình Tiểu Kinh…"
Ngô Quế Lan thở dài, cô được nghe chuyện của Tiểu Kinh từ một người hàng xóm già. Tiểu Kinh là kết quả một cuộc tình nông nổi khi còn trẻ của bà mẹ, không phải con ruột của người chồng. Thế nên trong nhà, Tiểu Kinh vừa bị khinh miệt, vừa là cái bồ trút giận. Có lẽ nỗi oán hận quá lớn, hoặc còn tâm nguyện chưa hoàn thành, nên cậu bé mới lưu luyến suốt hơn mười năm không siêu thoát.
"Thật sự con không muốn dọa ai, nhưng bọn trẻ con thấy con ăn mặc rách rưới, chẳng đứa nào chịu chơi cùng. Người lớn còn tệ hơn, đuổi con đi như đuổi con chó hoang..."
Ánh mắt khinh ghét đó, sự xua đuổi lạnh nhạt đó, Ngô Quế Lan đã từng nếm trải, đã từng khắc sâu ở trong lòng, cô hiểu hơn ai hết, bất giác ôm lấy Tiểu Kinh vỗ về, "Không sao, không sao nữa rồi…" Cô cười mỉm, khóe mắt lấp lánh một giọt lệ, "Người ta đi đường người ta, mình đi đường mình là được rồi, không cần bận tâm đến người khác." Con người trên đời này, dù tốt hay xấu, cũng chỉ có một cuộc đời, tính toán suy nghĩ nhiều làm chi?
Tiểu Kinh dần ngừng khóc, vẻ mặt trở lại như thường, bàn tay nhỏ nhắn rụt rè đặt lên bụng Ngô Quế Lan, một nụ cười mãn nguyện nở ra trên mặt nó, "Mẹ ơi, mẹ và anh Thành Công đều tốt. Nếu anh Thành Công làm bố của Tiểu Kinh, thế thì con sẽ thành đứa bé hạnh phúc nhất trên đời." Rốt cuộc trẻ con vẫn là trẻ con, phút trước còn khóc đến độ mưa giông gió giật, phút sau đã trời quang mây tạnh ngay được rồi.
Ngô Quế Lan lắc đầu cười khổ, không trả lời.
Đèn đỏ.
Lâm Tu Kiều ngồi thừ trước tay lái, khuôn mặt ửng hồng hôm nào của Ngô Quế Lan không ngừng hiện ra trước mắt. Không thể chối cãi, khoảnh khắc ấy, anh thực sự bị rung động bởi lời mời quá thẳng thắn của cô. May còn nhớ ra người ta đang mang bầu, nếu không, sợ rằng đã ở lại chỗ cô rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!