Xoay người, cô cầm chậu đến bên bếp lò đổ ít nước nóng rửa sạch tay, rồi kéo ghế ngồi xuống cạnh bếp.
"Nói ra anh đừng cười, hồi tôi còn ở nhà, một tuần mới được ăn mỡ một lần, chúng tôi gọi đó là ăn thịt..." Nói đến đây, cô lại là người bật lên cười khanh khách trước, tự cười một lúc, thấy Lâm Tu Kiều tuyệt nhiên không cười, không khỏi trở nên ảm đạm, tiếng cười cũng lặng đi.
Cô gục đầu nói thêm một câu,
"Sau khi tôi đi rồi thì khá lên nhiều lắm." Không cần nói rõ, ai cũng biết khá lên nhiều lắm đó dùng cái gì để đổi lấy.
Lâm Tu Kiều đột nhiên không biết phải nói gì mới đúng, bất giác cầm cốc nước trên bàn uống một ngụm lớn.
"Anh xem, một mình tôi cũng không chuẩn bị hạt dưa hoa quả gì, thật là..." Không thể nào coi anh như Thành Công, sự trầm mặc của Lâm Tu Kiều làm cho Ngô Quế Lan lúng túng, chỉ vì mình tiếp khách không chu đáo nên cảm thấy bất an.
Lâm Tu Kiều cố gắng đè nén cảm xúc lạ lùng đang trỗi dậy trong lòng, mỉm cười ngắt lời cô:
"Không sao, tôi chỉ ngồi đây một lát thôi."
Nếu anh không vì sự kiện lần trước của mình và Gia Gia mà dùng một ít thủ đoạn làm cho cô lâm vào đường cùng, chắc chắn cuộc sống của cô cũng không đến nỗi túng quẫn như bây giờ.
"Cô... không trang điểm có vẻ xinh hơn nhiều." Chuyện đã làm rồi có hối hận cũng ích gì, anh bèn chuyển đề tài.
Sau đó, bỗng nhiên phát hiện mình đang cầm chiếc cốc sứt miệng của cô trên tay, nước trong cốc đã vơi đi hơn phân nửa, Lâm Tu Kiều không khỏi dở khóc dở cười, nhưng cũng không còn cảm giác ghê ghê ban đầu.
Xem ra là do trong lòng đã khác.
Ngô Quế Lan hiển nhiên cũng để ý thấy anh uống cốc nước mình đưa, trên mặt để lộ nụ cười cảm động, ánh mắt nhìn anh cũng dần trở nên thân thiết.
Anh là người tốt... Cho dù quên cô cũng không khinh miệt cô. Cúi đầu nỉ non một câu, cô cắn cắn môi, cuối cùng mới đáp lại anh,
"Xinh hơn nhiều? Anh là người thứ hai nói như vậy... Đứa em gái lớn của tôi mới xinh. Khi nó đi học, đám con trai đều thích nhìn trộm nó, nhưng không ai dám bắt chuyện lung tung." Nói đến đây, đột nhiên cô bật cười.
Tại sao?
Thấy cô bớt đề phòng, tự nhiên cười nói với anh, cảm giác buồn bực lúc trước của anh trong nháy mắt đã phai nhạt, dù không có hứng thú với em gái cô, nhưng vẫn hỏi.
À... Ngô Quế Lan đỏ mặt, dường như xấu hổ, im lặng một hồi mới đưa tay chỉ về phía mình,
"Tại tôi. Sợ bị tôi đánh, từ nhỏ tôi đã đánh nhau rất giỏi rồi." Nói đến đây cô lại cảm thấy có chút kiêu ngạo.
Lâm Tu Kiều giật mình, sau đó mới cười ha hả.
Anh có thể tưởng tượng ra tình cảnh một mỹ nhân đi trước, một cọp mẹ dữ dằn nối gót theo sau.
Nhìn anh cười, Ngô Quế Lan cũng rất mừng, càng hứng thú nói chuyện. Cô tiếp tục:
"Em gái tôi rất xinh, thành tích cũng tốt. Khi tôi ở nhà cứ phải để mắt đến nó luôn luôn, chỉ sợ bị mấy thằng oắt con làm hư mất. May mà nó cũng không phụ lòng tôi, hai năm trước đã đậu đại học A rồi..." Nói đến bé Anh, trong lòng cô không khỏi dâng lên niềm tự hào của người làm chị.
Còn cô? Chậm rãi ngừng cười, Lâm Tu Kiều đột nhiên hỏi,
"Khi cô đi học thì sao? Chẳng lẽ lúc nào cũng theo sau em gái, sợ người ta trộm mất cô ấy?"
Bị anh chọc cười, Ngô Quế Lan cầm lấy chiếc cốc trong tay anh rót thêm nước.
"Làm sao thế được? Tôi lớn hơn bé Anh hai lớp, thành tích cũng thuộc hàng đầu khối..." Nói đến đây, nhớ lời khen ngợi của cô giáo cùng ánh mắt khâm phục của các bạn học, cô hơi hơi cười.
"Năm tôi học lớp 8 chuẩn bị lên lớp 9 thì em gái tôi cũng vừa vào lớp 7, mà hai đứa em trai nhỏ nhất cũng đã đến tuổi đi học, cho nên tôi nghỉ học, theo người ta đến đây."
Bên ngoài vang lên tiếng pháo râm ran, thì ra đã có nhà bắt đầu mở tiệc đón năm mới. Ngô Quế Lan lúc này mới phát hiện mình lại ngồi kể cho anh nghe những chuyện xưa năm cũ, không khỏi xấu hổ, vội vàng hỏi:
"Ôi, anh xem đấy, tôi lắm chuyện quá, làm phiền anh thế này... Bây giờ không còn sớm, anh ở đây ăn bữa cơm đi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!