Hôm nay giao thừa, Ngô Quế Lan dậy thật sớm đi chợ. Tuy chỉ có một mình nhưng không thể qua loa, cho dù không náo nhiệt như ở nhà, chí ít cũng phải tự thưởng ình một ít đồ ăn, mừng đã vượt qua một năm vất vả.
Vòng đi vòng lại ngoài chợ mấy tiếng liền, chọn một con cá trắm cỏ khoảng nửa cân, lại mua một cân thịt ba chỉ cùng nửa cân thịt nạc, thêm một ít rau, túi lớn túi nhỏ đi về. Qua một cửa hàng chuyên bán pháo, cô do dự một lát, nghĩ đến vận đen hai tháng vừa rồi, cuối cùng cắn răng quyết định bỏ ra hơn ba mươi đồng mua một bánh pháo để đuổi xui, cho năm mới thêm may mắn.
Đúng lúc cô chuyển hết túi đang cầm sang tay trái, còn tay phải lấy ví chuẩn bị trả tiền thì bên cạnh đột nhiên có một bàn tay thò ra giật lấy ví của cô. Cô giật mình, cuống quýt quay đầu, đã thấy một thằng nhóc choai choai tầm hai mươi tuổi cầm ví của mình chạy sang bên kia đường.
Ăn cướp?
"Trông giúp tôi mấy thứ này..." Không kịp nghĩ gì, cô lập tức đem tất cả những thứ trên tay ném xuống trước cửa hàng, vội vã bỏ lại cho bà chủ quán đang sững sờ đứng đó một câu, lời còn chưa dứt, người đã xông ra ngoài.
Tên cướp kia hiển nhiên không ngờ cô dám đuổi theo. Lúc đó hắn ta thấy cô vừa gầy vừa nhỏ, mảnh mai tưởng gió thổi cũng bay mới nổi lòng tham cướp ví. Giờ thấy cô đuổi theo, hắn cũng không sợ lắm, chỉ chạy như bay về phía ngõ nhỏ, lòng thầm nhủ cho dù cô đuổi theo nhưng chắc gì đã kịp.
Ngô Quế Lan bị chọc giận đến hồ đồ, quên cả tri hô tìm người giúp đỡ, không thèm nhìn xem đèn đỏ hay đèn xanh, cứ thế chạy băng băng qua đường, làm lơ tiếng còi xe cùng những tiếng phanh gấp lộn xộn xung quanh, kết quả đuổi kịp tên cướp kia ngay trước khi hắn chạy vào trong ngõ.
Tên trộm nghe thấy sau lưng có tiếng thở dốc, trong lòng đánh cái thót, vừa quay đầu lại chưa kịp nhìn thấy người ở đâu, đã bị người ta tóm áo, kéo mạnh một cái ngã ngửa ra sau, ngồi vật xuống đất.
"Mẹ kiếp, mắt mù à, dám cướp tiền của chị đây hả!" Hắn đang vùng vẫy đứng lên đã nghe mắng xối xả, ngực nhói lên, bị đạp ột cái đau đến rúm người như con tôm, con dao vẫn cầm trên tay thành ra vô ích.
Ngô Quế Lan nheo mắt nhìn lưỡi dao sáng loáng, không ngần ngại phi ngay một đá vào cổ tay tên cướp. Keng một tiếng, lưỡi dao bay lên, rơi tuốt ra xa. Mà lúc này tên kia cũng đã kịp nắm được tình hình, ánh mắt lóe lên ác ý, ra chiêu gạt chân Ngô Quế Lan, định làm cô ngã.
Hừ lạnh một tiếng, trước khi tên cướp gạt được chân cô, Ngô Quế Lan đã lên gối cho hắn một cú trời giáng vào cằm, sau đó bắt lấy tay hắn, xoay người quật một đòn đem đối phương đè dúi xuống đất.
Tên cướp sống chết giãy giụa, chẳng ngờ sức cô rất mạnh, ép cho hắn hết đường cục cựa.
"Tha mạng, chị hai à, tha mạng, nhà em trên có mẹ già, dưới còn con nhỏ..." Hắn nhanh chóng mở miệng khẩn cầu.
Không thèm để ý lời cầu xin chẳng có gì mới mẻ của hắn, Ngô Quế Lan chỉ lục tìm lấy ví của mình, mở ra kiểm tra lại không thiếu thứ gì mới nhét lại vào trong túi, quất tay vào gáy một cái, cười nói: "Mẹ kiếp, đồ thỏ đế, tưởng cầu xin dễ vậy sao?"
"Đúng, là em thỏ đế, là em không có mắt... Chị hai, chị đại nhân đại lượng, tha cho em đi." Tên trộm kia nghe giọng Ngô Quế Lan bớt nóng, bèn tiếp tục thấp giọng cầu xin, hắn không muốn bị lôi đến đồn cảnh sát.
Chung quanh đã bu lại một đám người, Ngô Quế Lan cũng không muốn diễn trò cho người khác xem, gõ đầu tên kia cái nữa, cười nói: "Cảnh cáo cậu đừng có giở trò, không là tôi không khách sáo đâu."
Hắn liên tục gật đầu như gà mổ thóc, sau đó cảm giác cánh tay sắp bị bẻ gẫy của mình bỗng nhiên được thả lỏng, sức nặng trên lưng cũng biến mất. Hắn vội đứng lên trong tiếng chỉ trỏ của những người xung quanh, nhìn theo người phụ nữ nhỏ bé cười tủm tỉm đã lẫn vào trong đám đông, rồi bỏ chạy trối chết.
"Sao cô không đưa hắn đến đồn cảnh sát?" Một phụ nữ đứng xem bất mãn hỏi, "Thả hắn ở bên ngoài không biết sẽ có bao nhiêu người gặp họa." Những người khác nghe được đều lên tiếng phụ họa, còn có ý trách cứ.
Với những lời bàn tán này, Ngô Quế Lan tỏ ra rất hứng thú, có vẻ nghiêm túc lắng nghe. Chờ đến khi bọn họ nói đã rồi, cô mới cười tủm tỉm khoát tay: "Không có hứng!" Nói xong, cũng không để ý sắc mặt của mấy người kia thành thế nào, lui về sau định rời khỏi nơi còn ồn ào hơn cái chợ này. Ngờ đâu, vừa lùi về phía sau lại lao thẳng vào trong lòng một người.
"A, xin lỗi." Cô vội xoay người nói, lại bắt gặp một khuôn mặt anh tuấn nhã nhặn mang kính bạc. Đứng bên cạnh anh, là một người đàn ông trẻ tuổi cao ngang tầm, phong độ hào hoa.
Tim cô như lỗi nhịp, chát đắng dâng lên, khóe mắt cũng cay cay. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt xa lạ kia, bao nhiêu kích động trong lòng bỗng dưng tan biến.
Cô cười cười tỏ ý xin lỗi, cũng không chào hỏi anh một tiếng, chỉ đi vòng qua. Cô biết một điều, người đàn ông trước mắt này không còn là người xem cô như điều quý giá nhất trên đời nữa, huống chi, anh đã quên hoàn toàn những việc đã xảy ra. Bây giờ, cùng lắm anh chỉ là một vị khách từng bỏ ra năm trăm đồng tìm cô nói chuyện phiếm, mà những người trọng thể diện như bọn họ nhất định không thích tỏ ra quen biết với loại người hạ đẳng.
Cô là một người có đạo đức nghề nghiệp, chắc chắn sẽ không bao giờ làm khách hàng mất hứng, bằng không trước kia cũng đâu có nhiều khách quen như vậy, chỉ là sau này những người đó tưởng cô bị AIDS mới không quay lại mà thôi.
Đúng là xui xẻo! Nghĩ đến chuyện này, cô càng cảm thấy bực mình, không khỏi căm giận nhổ một bãi nước bọt.
"Xin chờ một lát." Thấy Ngô Quế Lan trả tiền pháo, sau đó quay người xách túi đồ ăn chuẩn bị đi, Lâm Tu Kiều đột nhiên mở miệng.
"Hả?" Ngô Quế Lan không ngờ hai người bọn họ vẫn theo sau mình, hơi kinh ngạc, dừng lại, "Các anh... có việc gì?" Hít thở bỗng nhiên trở nên khó khăn. Lẽ nào anh đã nhớ ra cô? Hay muốn đến mua vui? Nhưng bây giờ cô đang có thai, dù có trả bao nhiêu tiền cũng không thể cùng hai người làm chuyện đó được, trừ phi cô cố ý muốn sẩy thai.
Nhìn gương mặt thanh tú xanh xao trước mắt, Lâm Tu Kiều không cách nào tưởng tượng được đây chính là cô gái bán hoa dạo nọ. Khi không trang điểm nhìn cô trẻ hơn rất nhiều, ngay cả mùi vị phong trần kia cũng không còn sót lại mảy may. Nếu không phải lúc cô vượt qua đầu xe anh, Khải Ngôn buột miệng nói một câu, anh nhất định sẽ không nhận ra.
"Chuyện vài ngày trước, cảm ơn cô." Anh mỉm cười nói, ngực trái vô duyên vô cớ bất giác nhói lên, không khỏi nhíu mày. Vì Gia Gia vô ý lỡ miệng, anh mới biết được việc hôn mê mà bọn họ nói thực ra là mất trí nhớ cùng với mất tích. Nhờ mạng lưới thám tử của Khải Ngôn tra xét, mới phát hiện ra mấy ngày đó anh ở chỗ của cô. Anh đẩy cô vào bước đường cùng, còn cô lại cưu mang anh khi anh lưu lạc, trò đùa này của ông trời có chút hơi quá trớn.
Anh là người ưa sạch sẽ, việc từng cùng ăn cùng ở với một cô gái đứng đường, còn đi nhặt rác thật sự vượt ngoài khả năng tiếp thu của anh. Chắc đây cũng là nguyên nhân mà cha mẹ anh và bọn A Sâm che giấu chuyện này.
Nhớ ra rồi sao? Ngô Quế Lan ngẩn người, "Ha ha, đừng khách sáo, nếu là việc kiếm được tiền, tôi cũng không ngại vất vả thêm vài lần nữa." Tiếng cười của cô sao mà gượng gạo, thái độ anh khách sáo như vậy, có nhớ ra hay không cũng có ý nghĩa gì đâu?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!