Chương 51: Phiên ngoại 1

Vì phải nhanh chóng sắp xếp chỗ ở, Võ Trạch Hạo đã mua một căn nhà cũ ở ngoại ô. Căn nhà này có thể khẳng định là một căn biệt thự về mặt ngữ nghĩa, trên dưới chia thành hai tầng, ngoài ra còn có cả một khoảnh sân rộng.

Nội thất trong nhà vẫn giữ nguyên theo chủ nhà trước, hầu hết là gỗ lim, phong cách chủ đạo thiên về Trung cổ.

"Ông chủ, giường này giống giường của ông em quá." Văn Giai Hiên mặt mày bối rối nhìn chiếc giường lớn bằng gỗ được chạm khắc tỉ mẩn, muốn nhào lên cũng có phần do dự.

"Không thích sao?" Võ Trạch Hạo ngồi lên giường, sau đó thoải mái nằm xuống, trông như rất tùy tiện hưởng thụ.

"Đâu có đâu có." Đồng chí tiểu sắc quỷ Văn Giai Hiên lập tức đá bay dép lê ra, nhào vào trong ngực Võ Trạch Hạo. Thế nhưng khi vừa ngẩng đầu lên, đầu óc cậu lại bị phân tâm bởi đầu rồng được khắc trên giường, "Sao nó lại nhìn em thế này?"

Võ Trạch Hạo quay đầu lại nhìn, buồn cười nói: "Nó không có nhìn em."

"Nó nhìn em rõ ràng mà." Văn Giai Hiên nhíu mày, nghiêm túc đối mặt trực diện với đầu rồng. Cậu hết nghiêng bên phải lại ngó bên trái, từ đầu đến cuối cứ cảm thấy đầu rồng nhìn về mình, "Em có cảm giác như nó đang chờ để thưởng thức đại chiến vật lộn của chúng ta vậy á."

"Vậy cứ để cho nó thưởng thức." Võ Trạch Hạo nhét Văn Giai Hiên vào trong ngực, chặn miệng cậu lại, nhưng còn chưa hôn được lần thứ hai, Văn gà con lại không yên nổi ngẩng đầu lên, nhìn đầu rồng nói: "Trên ghế của ông nội em cũng có khắc một cái đầu rồng giống cái này y đúc."

"Giai Giai," Võ Trạch Hạo kiên nhẫn gọi, "Đừng nghĩ lung tung nữa, nhìn tôi."

Văn Giai Hiên cúi đầu xuốn, nhìn chằm chằm Võ Trạch Hạo: "Em cứ có cảm giác như ông nội đang nhìn em."

Võ Trạch Hạo: "..."

"Làm sao bây giờ đây ông chủ?" Văn Giai Hiên uất ức kêu lên, "Kiểu gì em cũng không hứng nổi."

Võ Trạch Hạo đau đầu day day huyệt thái dương: "Ngày mai sẽ tìm công ty thiết kế nội thất đến."

"Vậy hôm nay làm sao bây giờ?" Văn Giai Hiên quẹt miệng đáp, "Cứ coi như ngày mai sửa được đi, nhưng cũng phải mất nhiều thời gian mà đúng không?"

Võ Trạch Hạo ngồi dậy, nâng người Văn Giai Hiên đi đến phòng vệ sinh: "Hôm nay vào nhà tắm cái đã."

Phong cách trong nhà vệ sinh lại mang hơi thở hiện đại bất đồng so với bên ngoài, tuy rằng vẫn có phần hoa lệ hơn so với phong cách hiện đại thông thường, nhưng nói chung thì kính phản quang được lắp khắp mọi nơi vô hình trung lại tạo thêm không ít tình thú.

Văn Giai Hiên ngồi trên bồn rửa tay, hai tay vòng lên cổ Võ Trạch Hạo, hai chân kẹp lấy eo hắn, lại biến thành koala nhõng nhẽo bám người.

"Ông chủ, anh nghĩ hôm nay có thể xảy ra loại sự cố gì nữa đây?" Văn Giai Hiên lo lắng hỏi.

"Sẽ không," Võ Trạch Hạo dùng môi mình chặn môi cậu lại, "Xảy ra vấn đề nữa lập tức kéo tác giả ra ngoài đánh chết."

Hai người nhanh chóng cởi bỏ hết quần áo vướng bận, Văn Giai Hiên quỳ nhoài trên bồn rửa tay rộng rãi, quay mặt về phía gương, mông vểnh lên rất cao, nghiêng đầu thưởng thức dáng người uyển chuyển của mình trong gương.

"Lắc cái gì mà lắc." Võ Trạch Hạo vỗ vào mông Văn Giai Hiên một cái thật kêu, trên da thịt trắng nõn xuất hiện một vệt dài đỏ ửng.

"Ông chủ, anh nói xem, em với nam sinh trong tạp chí hôm nọ mông ai vểnh cao hơn?" Văn Giai Hiên tò mò hỏi.

"Em so cái này làm gì?" Võ Trạch Hạo nhất thời thấy buồn cười, hắn bôi một chút bôi trơn lên tay, tiếp đó lấy ngón tay đâm vào huyệt nhỏ đói khát kia, "Em vểnh lên cao hơn, mông em càng đẹp hơn."

"Ưm... lạnh quá..." Mặt Văn Giai Hiên đỏ bừng nhìn thân dưới mình bị đâm vào rút ra trong gương, tiểu Giai đang nghỉ ngơi lại tiến vào trạng thái chào cờ nghiêm chỉnh ngay tức khắc.

"Bây giờ còn lạnh không?" Võ Trạch Hạo tăng nhanh tốc độ trên tay, bên còn lại bắt đầu ve vuốt tiểu Giai.

"A... ông chủ thúi... anh rõ ràng biết em không chịu nổi thế này..."

"Muốn hay không muốn?" Võ Trạch Hạo dừng động tác lại.

"Muốn muốn muốn... Đương nhiên muốn." Văn Giai Hiên tự giác ép nửa thân trên xuống, cái mông càng vểnh lên cao hơn, thuận tiện để Võ Trạch Hạo mở rộng.

"Nói đi ông chủ," Văn Giai Hiên từ trong gương thu tầm mắt lại, nghiêng đầu đi nhìn về phía Võ Trạch Hạo, "Lần trước phá hoại trong homestay kia, anh mới cắm không được mấy lần mà em đã sắp bắn rồi, có phải anh làm em bị xuất sớm rồi không?"

Võ Trạch Hạo nghe vậy bật cười: "Đừng có đoán mò, lần ở suối nước nóng không phải em kiên trì giỏi lắm sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!