Chương 33: Diều hâu là cái gì?

Hôm nay Võ Trạch Hạo dậy trễ, Văn Giai Hiên chủ động làm bữa trưa.

Cậu hâm nóng lại đồ ăn hôm qua làm bữa sáng, chiên ít thịt cho bữa trưa, nấu canh cà chua trứng.

Võ Trạch Hạo không nói gì, im lặng ăn, Văn Giai Hiên cũng không biết mình làm có khó ăn hay không.

Trên bàn chỉ có tiếng va chạm chén đũa, Văn Giai Hiên cực kỳ khó chịu với bầu không khí này, cậu cẩn trọng hỏi: "Ông chủ, hôm nay... sao trưa mới dậy vậy?"

Võ Trạch Hạo không thay đổi sắc mặt, nhìn cậu: "Sáu giờ mới ngủ."

Văn Giai Hiên kinh ngạc: "Muộn vậy? Tối hôm qua anh làm gì?"

"Tôi làm gì?" Võ Trạch Hạo lặp lại câu nói của Văn Giai Hiên với ngữ điệu hết sức bình thản, chậm rãi đặt chén đũa xuống, "Cậu nhớ tối qua xảy ra chuyện gì không?"

Văn Giai Hiên rụt cổ lại: "Hình như tôi... không muốn tự đi, để anh cõng tôi lên tầng."

"Không phải cõng, là ôm lên." Võ Trạch Hạo ôn hòa nhã nhặn sửa lời, "Bắt tôi cởi quần áo cho cậu, lau người, sau đó bế cậu lên giường."

"Ra vậy..." Văn Giai Hiên đoán không ra Võ Trạch Hạo có tức giận hay không, nói chung trước tiên xin lỗi cho chắc "Xin lỗi ông chủ, rước phiền phức cho anh rồi."

"À." Võ Trạch Hạo ôn nhu khẽ cười một tiếng, "Này tính phiền phức gì."

Văn Giai Hiên không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, cậu cứ có cảm giác Võ Trạch Hạo còn muốn nói phiền phức thật ra nằm ở đoạn sau.

"Vậy sau đó tôi... ngủ luôn?" Văn Giai Hiên lại hỏi.

"Ừm, ngủ, ngủ khá ngon giấc." Võ Trạch Hạo hời hợt đáp.

Vậy còn được đấy.

Văn Giai Hiên thở phào nhẹ nhõm, gắp lên một miếng thịt, giọng điệu cũng bình tĩnh lại: "Vậy sao sáu giờ sáng anh mới ngủ?"

Võ Trạch Hạo không trả lời ngay, hắn lấy một tờ giấy ăn, tỉ mỉ lau miệng, sau đó đột nhiên hỏi: "Cậu rất thích cơ bụng của tôi?"

"Khụ —— "

Văn Giai Hiên thiếu chút nữa sặc cơm, cậu nuốt sạch đồ ăn trong miệng, lúng túng: "Sao anh lại hỏi như vậy?"

Võ Trạch Hạo nói: "Tôi đã nằm yên rồi, cậu thò tay vào trong áo sờ bụng tôi."

Văn Giai Hiên chả có chút ấn tượng nào, nhỏ giọng đáp: "Tôi không nhớ rõ..."

Võ Trạch Hạo cũng không truy xét thêm điều này, tiếp tục hỏi: "Lúc đi ngủ cậu mà không được kẹp cái gì giữa hai chân sẽ không thoải mái?"

Văn Giai Hiên co hai tay lại sau cái chén, không dám cử động: "Thì, có một chút... tôi kẹp anh hả?"

"Chân của cậu, " Võ Trạch Hạo dừng một chút, "Gác trên người tôi cả đêm không buông xuống."

Văn Giai Hiên không dám nói gì nữa, nhưng Võ Trạch Hạo không dừng lại, hỏi tiếp: "Diều hâu là cái gì?"

"A?" Văn Giai Hiên ngẩn ra.

"Nửa đêm nói mớ, nói "tôi muốn xem diều hâu" là ý gì?"

Mặt Văn Giai Hiên đỏ lên ngay tức khắc, thấy cậu biểu hiện như vậy, Võ Trạch Hạo thở dài: "Xem ra là cái tôi đang nghĩ."

"Cái gì?" Văn Giai Hiên lập tức sốt sắng.

"Vừa nói mớ vừa mò con trai tôi, vậy cậu nói là cái gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!