Lúc Văn Giai Hiên ra khỏi nhà Võ Trạch Hạo vẫn chưa đi xa, cậu đi tới giao lộ trong tiểu khu thì vừa dịp thấy Võ Trạch Hạo ra khỏi cổng lớn.
Cậu chầm chậm đi về phía trước, bắt chước kiểu của đặc vụ, đi một giây xong bay đến núp sau cây, một giây sau lại núp mình trong đám đông, lúc nào cũng chú ý duy trì khoảng cách nhất định với Võ Trạch Hạo, mà thực tế Võ Trạch Hạo cũng chẳng quay đầu lại lần nào.
Nhà hàng Việt Nam nằm ở tầng bốn tòa nhà cạnh trung tâm thương mại. Văn Giai Hiên sợ đối tượng xem mắt của Võ Trạch Hạo vẫn chưa đến, vậy thì cậu đi vào sẽ dễ bị lộ tẩy, thế nên cố tình vào trung tâm thương mại đi lòng vòng mất hai mươi phút rồi mới ra.
Đến cửa nhà hàng, Văn Giai Hiên liếc mắt liền thấy Võ Trạch Hạo cùng một đại tỷ tỷ có vẻ là phần tử trí thức ngồi đối diện nhau sát bên cửa sổ, hai người đang vừa trò chuyện vừa cười.
Văn Giai Hiên bĩu môi, chợt thấy quạu một cách khó hiểu.
"Chào anh, anh đi mấy người?"
Tiếng nhân viên phục vụ làm đứt đoạn mạch suy nghĩ của Văn Giai Hiên, cậu nỗ lực nhẹ giọng đáp lại: "Một người."
"Được, mời vào."
Võ Trạch Hạo ngồi quay lưng lại với cửa vào, không thể nhìn thấy Văn Giai Hiên.
Văn Giai Hiên lén lén lút lút đi đến ngồi xuống ghế dài phía sau Võ Trạch Hạo, hai cái ghế dài này ngăn cách bằng hàng rào cao bằng nửa người, trên hàng rào còn để hoa hòe các kiểu. Nếu không để ý kỹ sẽ không thể nào thấy chuyện của bên đối diện, nhưng chỉ cần đến thật gần, vẫn có thể tiếng nói chuyện từ sát bên.
"Đây là thực đơn." Nhân viên phục vụ đem một tập thực đơn vừa nặng vừa dày cho Văn Giai Hiên.
Cậu rất sợ bị phát hiện nên không dám ho he tiếng nào, sầu đời lật thực đơn, nghĩ thầm giá cả Việt Nam rất dễ chịu mà, sao mà đồ ăn đắt thế.
Nhìn hồi lâu, cuối cùng cậu chỉ vào một bát bún Việt Nam giá 48 đồng (chắc phở), mặt đau lòng nhìn nhân viên phục vụ. (~160k)
"Anh còn dùng gì thêm không ạ?" Nhân viên phục vụ hỏi.
Văn Giai Hiên vội vã khoát tay áo.
"Vậy, tổng cộng 48." Nhân viên phục vụ nói.
Chi phí thám thính cao quá rồi này.
Văn Giai Hiên bi tráng lấy điện thoại ra quét mã trả tiền, rõ ràng sáng nay mới kiếm đủ một ngàn, cầm chưa đủ ấm tay đã vội bay đi. Tình hình thế này chắc lúc về nhà lại phải giãy dụa kiếm thêm tiền công mới được.
Nhân viên phục vụ đi rồi, Văn Giai Hiên cố ý lùi ra sau dựa vào hàng rào, đưa tai nghe lén hai người nói chuyện. Võ Trạch Hạo không biết đang nói cái gì, chỉ biết đại tỷ tỷ trí thức cười không dứt. Tiếng cười của cô rất êm tai, trong trẻo tựa tiếng chuông ngân.
"Vậy là sau khi từ chức cậu* tự lập nghiệp?" Đại tỷ tỷ thu hồi tiếng cười, hỏi.
(*): vẫn là do xưng hô bên đấy không giống bên mình nên Văn Giai Hiên không biết rõ.
"Đúng, cậu thì sao?" Võ Trạch Hạo cũng hỏi.
"Tôi đương nhiên đi làm nghiêm chỉnh rồi."
Văn Giai Hiên nghĩ thầm Võ Trạch Hạo thật kỳ lạ, cũng không thật sự đến xem mắt, hỏi công việc người ta làm gì.
"Tôi nghe mẹ nói đây là lần đầu cậu đi xem mắt sao?" Đại tỷ tỷ nói, "Lần đầu tiên đã gặp tôi, thật có duyên."
"Hữu duyên, cũng vừa vặn." Võ Trạch Hạo cười cười.
Văn Giai Hiên thở phì phò uống một ngụm trà, cái gì hữu duyên, cái gì vừa vặn, một tên gay đi ve vãn nữ sinh, thẳng nam cậu đây nhìn không nổi rồi!
Đúng lúc nhân viên phục vụ đưa tới bát bún to oạch, mỹ thực mê hoặc làm Văn Giai Hiên tạm thời giảm bớt lực chú ý. Cậu ăn một miếng lớn, xong lại dựa về phía sau, một bên nghiền ngẫm, một bên tiếp tục nghe trộm.
Bởi vừa nãy bỏ lỡ một đoạn đối thoại, Văn Giai Hiên không biết làm sao hai người đã nói sang đến điều kiện.
"Dùng ánh mắt của cậu nhìn xem, thấy điều kiện của tôi được không?" Đại tỷ tỷ hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!