Chương 17: Ông chủ nhà cậu vất vả bao nhiêu chứ?

"V. i Lenin: Toàn tập" có một câu nói thế này: Phân tích cụ thể một vấn đề cụ thể. Điều này có nghĩa là dựa vào tình huống khác nhau mà áp dụng các biện pháp khác nhau, không thể quơ đũa cả nắm.

Văn Giai Hiên cảm thấy nếu lấy câu này để hình dung tình huống hiện tại thì không có gì phù hợp hơn. Võ Trạch Hạo cấm cậu lên tầng hai, nhưng dù sao thì đây cũng là một trường hợp đặc biệt, điều luật này phá vỡ một chút cũng được.

Người khiến cậu không có chỗ ngủ là Võ Trạch Hạo, mặc khác cậu cũng có lòng tin hắn không vô lý đến vậy.

Phòng ngừa vạn nhất, Văn Giai Hiên lại đứng theo vị trí của Võ Trạch Hạo suy nghĩ. Cậu cũng vô cùng không thích người khác vào phòng ngủ mình, nhưng giả dụ như trong nhà có khách mà lại không có phòng, cậu sẽ không soi xét chuyện phòng mình để người khác chiếm dụng.

Nghĩ tới nghĩ lui châm chước mãi, tiểu đồng chí Văn Giai Hiên tự nhủ vấn đề này không quá lớn, lúc này mới đi lên tầng hai.

Tầng hai ước chừng bằng một phần ba tầng một, có một chiếc giường rộng hai mét, tủ quần áo, bàn làm việc, còn có một cái ban công. Bên ngoài ban công là bàn và mái hiên che nắng, Văn Giai Hiên tưởng tượng ra quang cảnh có người chiều chiều vừa ngồi một chỗ vừa đọc sách uống trà, sẽ có bao nhiêu thanh nhàn thoải mái nhỉ?

Lướt quanh một vòng xong, Văn Giai Hiên chui vào giường lớn của Võ Trạch Hạo.

Drap trải giường màu xám xen kẽ xanh đậm, trên gối thoang thoảng mùi dầu gội thơm tho sạch sẽ. Tuy rằng sau khi ở chung, Văn Giai Hiên vẫn luôn xài cùng một loại dầu gội, nhưng cậu vẫn biết rõ đây là mùi của Võ Trạch Hạo.

Cảm giác này thật mới lạ, khắc yên giấc bị bao bọc trong hương vị của người khác.

So với giường lớn, sofa dưới nhà tất nhiên nhỏ hơn nhiều. Dù lúc ngủ không bị đau lưng nhưng cũng chẳng mấy dễ chịu. Hơn nửa tháng ngủ sofa, mãi mới hưởng thụ được chăn ấm nệm êm đích thực, Văn Giai Hiên kích động lăn qua lăn lại trên giường, hy vọng ngày mai thôi đừng đến.

Nhưng hiện thực cùng hy vọng luôn trái ngược như quy luật tự nhiên, Văn Giai Hiên vừa dằn vặt vừa mệt mỏi, mới nhắm mắt lại, trong nháy mắt, cậu mở mắt ra một lần nữa. Trời sáng rồi.

Cậu hơi cau mày, quay lưng về cửa sổ vươn mình. Bỗng nhiên, có một lực rất mạnh kéo cậu ra khỏi giường.

"Ai cho cậu ngủ ở đây?"

"A..." Cánh tay đau quá, Văn Giai Hiên mơ mơ màng màng nhìn về bóng đen bên cạnh giường, đầu óc vẫn chưa kịp tỉnh táo đã nghe thấy tiếng quát lớn: "Tôi có nói cậu không được lên tầng hai đúng không?"

Mãi mới lấy được tiêu cự, Võ Trạch Hạo mặt đen đến đáng sợ.

"Anh dậy rồi." Văn Giai Hiên dụi dụi mắt, "Ngày hôm qua anh..."

"Đi xuống!"

Văn Giai Hiên bị hét đến choáng váng, cậu vội vàng giải thích: "Ngày hôm qua anh uống nhiều lắm, tôi..."

"Tôi uống nhiều thì cậu có thể lên đây?" Võ Trạch Hạo trầm mặt, "Lúc trước tôi nói thế nào?"

"Nhưng anh chiếm mất sofa, tôi chỉ có thể lên đây."

"Cái gì gọi là tôi chiếm mất sofa? Tôi ngủ là cậu sẽ không gọi tôi dậy?"

"Tôi gọi, nhưng anh không dậy."

"Là tôi không dậy hay cậu không muốn gọi?"

"Gì cơ?" Văn Giai Hiên sững sờ, không thể tin được mà trừng Võ Trạch Hạo, "Anh anh anh, anh cho rằng tôi cố ý được nước chiếm giường anh sao!?"

"Chẳng lẽ lại không?"

Văn Giai Hiên thừa nhận giường lớn rất thoải mái, nhưng cậu cậu không cố ý làm thế, làm sao hắn có thể nghĩ cậu như vậy?

Võ Trạch Hạo lại nói: "Tôi đã nói, lên tầng hai thì lập tức..."

"Lập tức rời đi!" Văn Giai Hiên chủ động đánh gãy lời Võ Trạch Hạo, đem chăn hất lên, "Tôi muốn từ chức! Tôi không làm nữa!"

Văn Giai Hiên thở phì phò kéo dép đến đầu cầu thang, nghĩ mà tức không chịu nổi, liền quay đầu lại nói: "Anh là cái đồ lấy oán báo ân, khốn nạn!"

Mắng xong vẫn chưa hả giận, Văn Giai Hiên đi một mạch xuống tầng một, cũng không quay đầu lại đi đến cạnh cửa đổi giày, Võ Trạch Hạo đen mặt gọi cậu: "Cậu đi đâu đấy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!