Ở một đô thị lớn như thành phố H, trạm tàu điện ngầm lúc nào cũng đầy ắp những con người bận rộn cùng những bước chân vội vã. Chỉ riêng mình Văn Giai Hiên nặng nề vác balo trên vai, lê từng bước chân loanh quanh sân ga, lạc lõng giữa không khí bộn bề chộn rộn.
Nhìn thời gian, đã gần được một tiếng kể từ lúc Võ Trạch Hạo rời đi. Văn Giai Hiên không biết mình đang chờ đợi điều gì.
Hiển nhiên, Võ Trạch Hạo sẽ không quay lại tìm cậu.
Cậu biết những người ghét bị phá vỡ kế hoạch như Võ Trạch Hạo thường có ý thức bản thân rất mạnh. Đó là kiểu người có sự độc lập mạnh mẽ, luôn làm theo ý mình, ghét bị người khác cản trở.
Văn Giai Hiên tỉ mỉ nghĩ lại, cậu cũng không đến mức làm con ghẻ trong nhà phải không? Lại nói đến cậu có khả năng ở nhà Võ Trạch Hạo tận hai tối, thế cũng tốt lắm rồi.
Xem ra, đã đến lúc trở về.
Văn Giai Hiên thở dài, lấy điện thoại ấn ra một dãy số quen thuộc.
"Anh, em không có tiền về nhà..."
Văn Dĩ Nhiên anh trai của Văn Giai Hiên, đã 30 tuổi, làm ngành tài chính ngân hàng, cũng đã thành gia lập thất.
Văn Dĩ Nhiên kế thừa tính cách trầm tĩnh của Văn Hoa, quản Văn Giai Hiên khá nghiêm khắc. Nhưng khác với kiểu cứng rắn của Văn Hoa, Văn Dĩ Nhiên yêu thương em trai mình đã ngấm trong xương tủy, cho nên dù Văn Giai Hiên có làm hỏng việc, anh nhiều nhất cũng chỉ giáo huấn vài câu, sẽ không thật sự tức giận.
Nhưng mà hình như lần này hơi khang khác, cuộc gọi đã kết nối được ba phút, Văn Dĩ Nhiên vẫn đang giáo huấn Văn Giai Hiên.
Văn Giai Hiên rũ đầu, nhàm chán cọ cọ mũi chân trên mặt đất, trong đầu âm thầm tính toán xem không biết anh sẽ còn mắng bao lâu.
Tùy hứng, mắng ba lần.
Không hiểu chuyện, mắng bốn lần.
Văn Dĩ Nhiên vẫn còn tiếp tục, Văn Giai Hiên biết bây giờ không phải là lúc thích hợp để xin tiền về. Cậu yếu ớt nghĩ, lần này đi cũng có tí thu hoạch mà ha, cậu đi quán bar, đi đồn cảnh sát, thậm chí còn nhìn quen mắt cục thuế, cũng coi như là chuyến đi làm phong phú thêm trải nghiệm cuộc sống?
Đương nhiên, nếu Võ Trạch Hạo thu nhận cậu, cậu sẽ còn được thấy nhiều thứ hơn...
"... Nhanh về nhà!"
"Em biết rồi." Văn Giai Hiên ủ rũ cất lời, "Anh hai, em sai rồi."
Mỗi lần Văn Giai Hiên bày ra bộ mặt yếu thế, Văn Dĩ Nhiên hoàn toàn không còn cách nào mắng người. Anh thở dài: "Trở về nhận sai với cha, cha hẳn còn có thể an bài một vị trí cho em."
Văn Giai Hiên bĩu môi, cậu vẫn không muốn đi làm ở chỗ cha cậu, nhưng vẫn biết điều không phản bác.
Văn Dĩ Nhiên chuyển cho Văn Giai Hiên 500, vừa đủ mua vé tàu, cậu biết chắc anh cậu lại sợ cậu lại làm ra thứ quỷ gì khác.
Văn Giai Hiên ngồi hơn một giờ tàu điện ngầm đến trạm xe, lần này cẩn thận hơn đem balo đeo lên trước ngực, chỉ lo lại bị kẻ gian nhìn trúng.
Trước trạm tàu điện ngầm có máy bán vé tự động, nhưng Văn Giai Hiên không có chứng minh thư, cũng chỉ còn cách theo bảng hướng dẫn đến quầy bán vé trực tiếp.
Chỗ đại sảnh bán vé không quá đông, Văn Giai Hiên tùy tiện tìm hàng nào ngắn ngắn, vừa mở balo lấy chứng minh thân phận tạm thời, vừa nhích dần lên. Đúng lúc này, bên trong chứng minh thân phận lại rơi xuống một thứ.
Văn Giai Hiên nhìn lại, hóa ra là một cái chứng minh thư.
Chứng minh thân phận tạm thời của Văn Giai Hiên là một tờ giấy A4, sau khi lấy được cậu liền gấp làm hai, thả vào balo.
Vừa nãy đến cục thuế, cậu đem tờ giấy này cho người xử lý, cùng lúc đó, Võ Trạch Hạo cũng đưa chứng minh thư của mình.
—— Không sai, thứ trên đất chính là chứng minh thư của Võ Trạch Hạo.
Văn Giai Hiên nhặt lên, tỉ mỉ nhớ lại, lúc làm giấy tờ Võ Trạch Hạo đang ở phòng bên photo giấy bất động sản, giải quyết xong chứng minh cũng được đưa cho Văn Giai Hiên.
Văn Giai Hiên khi đó đang thất thần toàn tập, bận suy nghĩ rốt cuộc xã hội phức tạp bao nhiêu, không chú ý kẹp luôn chứng minh của người ta vào tờ giấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!