Họ nhìn thấy tôi đi qua, ánh mắt dừng lại trên thanh kiếm gỗ đào, tràn đầy hy vọng. Tôi thở dài, bước lên tầng bốn. Cứ nghĩ sẽ thấy một nơi u ám, kỳ dị. Nhưng không ngờ, tầng này lại vô cùng náo nhiệt — khắp tầng đều là đủ loại pháp sư trừ tà! Khi họ nhìn thấy tôi thì ánh mắt khẽ đổi.
Và lúc này, tôi lại nhận được tin nhắn từ thầy Lưu. Thế mà anh ta đã lập một nhóm chat cho tất cả các nhà thông linh: "Chỉ có vị sư phụ trừ ma thành công sớm nhất mới nhận được tiền công còn lại."
"Nếu không ai thành công, tất cả mọi người sẽ không thể rời đi."
Thấy tin nhắn nhóm, mọi người không khỏi than phiền. Không ai để ý câu sau, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào câu trước.
"Mẹ kiếp, chỉ một người được nhận tiền công còn lại sao? Coi chúng ta là thằng ngốc sao."
"Biết vậy đã không đến rồi, vì sáu trăm nghìn tệ cỏn con, vậy mà phải tranh giành với nhiều người như vậy!" Một thầy phong thủy họ Dương mắng chửi ầm ĩ.
Bà đồng trẻ tuổi bên cạnh anh ta sững sờ: "Bao nhiêu? Sáu trăm nghìn? Anh ta nói với tôi là ba trăm nghìn!"
"Mặc xác nó, ba trăm nghìn? Tôi còn có hai trăm nghìn thôi này!" Không biết ai nhận ra mình bị lừa, cũng hùa theo mắng chửi. Cả đám lập tức đối chiếu số tiền. Không ngờ, thầy Lưu này lại báo giá khác nhau cho mỗi người.
Tôi nhớ lại vẻ sợ sệt yếu ớt của anh ta, không ngờ, anh ta lại tham ô một khoản tiền không nhỏ trong một trạng thái yếu ớt như vậy. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong!
Số tiền không khớp, cả đám lập tức không chịu nữa: "Ai nhận việc này là thằng ngốc."
Một nhóm người hùng hổ chạy về phía cổng trường, nhưng cánh cổng sắt đã khóa chặt, căn bản không có khả năng chạy thoát.
Có người không tin vào tà ma, muốn trèo qua hàng rào sắt để ra ngoài. Nhưng vừa chạm vào hàng rào, anh ta lập tức kêu lên thảm thiết, vội vàng rụt tay lại: "Có điện!"
"Ding dong" một tiếng, thầy Lưu gửi một loạt tin nhắn vào nhóm:
[Mọi người đều đã nhận tiền đặt cọc rồi nhé. *mỉm cười*]
[Vậy thì bắt đầu trừ ma đi.]
[Cho đến khi có người thành công, cánh cửa sẽ không mở đâu *cố lên*.]
[Ps: Cửa có điện đó nha~]
Thấy những tin nhắn này, không khí lập tức trở nên căng thẳng và ngột ngạt. Anh ta chơi thật à!
"Đây là giam giữ trái phép!" Thầy phong thuỷ họ Dương lại mắng chửi ầm ĩ.
"Khoan đã." Bà đồng nhìn ra vấn đề: "Sao anh ta biết chúng ta muốn đi? Chẳng lẽ..." Sắc mặt cô ta thay đổi, nhìn chằm chằm vào chiếc camera treo trên tường. Ánh sáng đỏ sẫm nhấp nháy, có nghĩa là camera đang bật.
Và những chiếc camera như vậy, có mặt khắp nơi trong trường. Tôi lập tức hiểu ra. Người của nhà trường đang giám sát chúng ta!
"Báo cảnh sát!" Bà đồng trẻ tuổi lập tức rút điện thoại ra, rồi lộ vẻ khó tin: "... Sao lại không có tín hiệu?"
"Không thể nào, nếu không có mạng, làm sao thầy Lưu gửi tin nhắn được?" Bà ta cố gắng gửi tin nhắn trong nhóm chat, nhưng phát hiện nhóm chat vừa nãy đã bị giải tán.
Mạng vừa bị cắt. Tình hình trở nên vô cùng kỳ lạ.
Và những học sinh đang tự học trong trường, bị động tĩnh của chúng tôi thu hút, sắc mặt cũng thay đổi. Điều này có nghĩa là, họ cũng giống như chúng tôi, đã bị giam giữ.
Điều khiến tình hình thêm tồi tệ là, tôi nhìn thấy những dòng bình luận mới:
[Thực ra quỷ dữ trong trường đã trà trộn vào đám người này từ lâu rồi, chắc họ vẫn chưa phát hiện ra đâu nhỉ?]
7.
Nhìn thấy dòng bình luận trong tích tắc, da gà tôi nổi lên.
[Trời ơi, lầu trên nói thật hay giả vậy?]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!