Chương 7: Đi Nhờ Xe

Lisa cười với cô: "Chào buổi sáng !"

"Chào buổi sáng, đầu bếp La cũng thường đến đây chạy bộ à ?" bởi vì cơm chiên, bây giờ hảo cảm của Chaeyoung đối với anh tăng lên không ít.

"Ừm, tôi ở gần đây. Cô ở đâu ?" anh vừa nói vừa mở khóa áo khoác. Bên trong là áo ba lỗ màu đen, bởi vì chảy mồ hôi cho nên áo ba lỗ bám chặt vào người, có thể trông thấy rõ ràng da thịt anh.

Cô không cẩn thận nhìn thoáng qua, lập tức dời ánh mắt: "Tôi hả, từ nhỏ tôi đã chạy bộ ở chỗ này, chạy vài chục năm rồi."

Lisa ngẩng đầu nhìn trời: "Sắp mưa rồi, cô còn chạy không ?"

Anh vừa mới dứt lời, một giọt mưa to như hạt đậu rơi trên mặt Chaeyoung.

"Không phải là sắp, mà là đã mưa…"

Lisa cười, nói: "Trở về đi."

Cô gật đầu, lại không quên tự sướng. Ngày hôm qua cô không chạy bộ, hôm nay lại không chụp hình chứng minh, ba nhất định sẽ gọi điện mắng.

Vì vậy vội vàng chụp ảnh tự sướng, hai người mới chạy ra khỏi công viên. Anh chạy bên cạnh vẫn không quên trêu ghẹo cô: "Nữ sinh đều thích tự sướng như vậy sao ?"

"Không phải vậy, tôi tự sướng là có nguyên nhân."

"Gửi cho bạn trai nhìn sao ?"

"Không phải, là ba tôi, chứng minh mỗi ngày tôi đều chạy bộ. Bởi vì thân thể mẹ tôi không tốt, cho nên ông rất quan tâm đến sức khỏe của tôi, buộc tôi rèn luyện từ nhỏ."

Lisa nghe được đáp án này, hài lòng cười.

Mưa tới rất nhanh, vài giây sau liền lộp bộp rơi xuống, mà đoạn đường này chỗ tránh mưa cũng không có.

Lúc Chaeyoung hối hận hôm nay không nên đi ra ngoài chạy bộ, Lisa cởi áo khoác che đầu cô, mà trên người anh chỉ còn lại áo ba lỗ. Cô vội vàng muốn đem áo đưa cho anh, lại bị anh ngăn cản.

Anh lau nước mưa trên mặt. "Đừng cãi, dù sao tôi đã dính nước mưa."

Áo khoác là sợi tổng hợp không thấm nước, che trên đầu vẫn có hiệu quả. Cô không từ chối nữa, trời mưa lớn như vậy, nhanh chóng chạy về rồi hãy nói.

Ra công viên, rẽ phải ba trăm mét là đến nhà Chaeyoung. Lúc hai người chạy như điên đến hành lang, toàn thân anh đã ướt đẫm, áo ba lỗ hơi mỏng dán trên người, đem dáng người anh bại lộ nhìn không sót thứ gì.

"Đầu bếp ở gần đây không, nếu không tôi về nhà trước lấy cho anh cái ô ?"

Lisa hất tóc dính nước mưa, túm lấy cổ áo đem áo ba lỗ cởi ra.

Mới vừa rồi còn bị một tầng vải che dáng người hoàn hảo, cứ như vậy hiện ra trước mắt cô. Màu da anh là màu da lúa mạch khỏe mạnh, da thịt rắn chắc mà cân xứng. Nước từ trên tóc thuận theo cổ chảy xuống, đi qua xương quai xanh uốn lượn xuống. Chaeyoung mới biết được, hóa ra xương quai xanh của đàn ông có thể gợi cảm như vậy. Ánh mắt cô không khỏi đi theo giọt nước, rơi xuống cơ bụng căng đầy của anh, cùng với nửa ẩn bên trong quần thể thao.

Cô sống hai mươi lăm năm, lần đầu tiên nhìn thấy rõ cơ bụng của đàn ông, mà người đàn ông này ngay bên cạnh cô cách chưa đến mười cm, tản ra hormone nam tính vừa mới vận động.

Cô không nhịn được đỏ mặt, thu hồi ánh mắt lui về phía sau hai bước.

Lisa âm thầm nhếch môi, đem áo ba lỗ cởi ra vắt khô nước: "Tôi ở khu nhà này. Cô ở đâu ? Nếu không tôi về nhà trước cầm ô ?"

Đầu óc cô còn đang mông lung, căn bản không hiểu ý tứ trong lời nói của anh, vội hỏi: "Không cần không cần, tôi đã về đến nhà, vậy tôi đi trước. Tạm biệt đầu bếp La !" nói xong liền đi lên lầu, mới đi được hai bước, nhớ tới áo khoác của Lisa còn ở trong tay cô, xoay người đem áo khoác đưa cho anh.

"Đúng rồi, cảm ơn áo của anh."

Anh không có nhận, đứng ở dưới cầu thang ngửa đầu nhìn cô, khóe mắt đều là vui vẻ: "Cô cũng ở khu nhà này sao ?"

"Ừm, hả ?" Chaeyoung ngẩn người, lúc trước hình như anh nói, anh ở khu nhà này ? "Anh cũng ở nơi này sao ?"

Lisa cười gật đầu, từ bên người cô lên lầu: "Thật sự rất khéo, nhanh về nhà thay quần áo đi, lúc này gặp mưa rất dễ bị cảm mạo."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!