Chương 68: Ngoại Truyện (3)

Đứa bé sinh ra, đứa thứ nhất hai cân bảy, đứa thứ hai hai cân mốt, hai đứa vừa tròn bốn cân tám. Đều cực kỳ khỏe mạnh, đang ở trong lồng kính. Claire mừng rỡ nói hai tiểu gia hỏa này có phúc khí.

Bé nam là anh, Chaeyoung đặt cho bé một nhũ danh kêu gọi là Lịlị. Nhũ danh của bé gái do Lisa đặt, gọi là Bảo Bảo. Bởi vì anh thật sự không thể nghĩ ra được cái tên nào mà biểu đạt ra được tình cảm của anh dành cho con gái. Còn tên giao cho ba mẹ Park đặt.

Ở bệnh viện cái gì cũng bất tiện, ở đó mười ngày rốt cuộc cũng xuất viện về nhà. Lisa đã sớm chuẩn bị xong phòng cho trẻ sơ sinh, nghênh đón hai bảo bối trở về.

Giường của Lịlị là chiếc giường nhỏ màu xanh, còn Bảo Bảo là màu hồng. Khi hai tiểu gia hỏa nằm trên giường mình, mở to mắt tò tò nhìn xung quanh. Anh cầm hai chiếc đồ chơi ngồi xổm xuống giữa hai chiếc giường, đùa bọn chúng. Đúng là hai tiểu gia hỏa tuyệt không nể tình, bỏ qua ba mình, nhìn nhau mở miệng không răng cười.

Lisa bị thương, chuyển sang đùa một mình con gái. Lần này trái lại lại được Bảo Bảo nhiệt tình đáp lại, cười với anh. Nhưng mà Lịlị mất hứng, liền khóc lên. Anh vội vàng quay đầu dỗ, Lịlị thấy ba dỗ bé, cực kỳ ngoan lại không khóc nữa. Nhưng mà Bảo Bảo lại khóc, vội vàng quay đầu đi dỗ Bảo Bảo. Dỗ xong Bảo Bảo Lịlị lại khóc oa oa…

Lisa luống cuống tay chân dỗ đứa này dỗ đứa kia, mãi cho đến khi Chaeyoung đến cho chúng bú sữa, anh mới được giải thoát. Anh thở một hơi, mệt đến mức ngồi bệt trên sàn nhà: "Vợ à, sao anh lại cảm thấy hai tiểu gia hỏa này cố ý đùa giỡn anh nhỉ?" Tuy khóc oa oa nhưng một giọt nước mắt cũng không có, giống như là muốn hấp dẫn sự chú ý của anh vậy.

"Bọn chúng mới sinh, sao đùa giỡn anh được?"

Đương nhiên là anh biết không có khả năng, nhưng mà đúng là anh có cảm giác này. Hơn nữa hai tiểu gia hỏa dần dần lớn lên, loại cảm giác này càng ngày càng rõ ràng.

Lúc hai tiểu gia hỏa vừa mới học đi, ngoại trừ ngủ một giây cũng không chịu ngồi yên. Chân ngắn nhỏ chạy khắp nơi trong phòng. Cô sợ bọn chúng đụng vào đâu đó trong nhà, cho nên dán tất cả góc tường, cạnh bàn bằng vải mềm.

Công việc của anh phần lớn là đi theo sau mông hai tiểu gia hỏa, dụ dỗ bọn chúng chơi đùa. Nhưng mà lúc có ông bà ngoại và mẹ, bọn chúng chưa bao giờ khóc lóc và ầm ĩ, chơi đùa rất vui vẻ. Một khi có ba đi cùng, lại có mâu thuẫn.

Hôm nay anh tan làm trở về, cầm theo hai cái ô tô trò chơi giống nhau như đúc. Chẳng qua một cái màu đen, một cái màu hồng.

Anh đưa cái màu đen cho Lịlị, cái màu hồng cho Bảo Bảo. Hai đứa bé ngồi trên đệm chơi rất vui vẻ. Sau khi lấy đồ chơi, lúc đầu còn tốt, sau đó phát hiện đồ chơi trong tay mình và đối phương khác nhau, oa một phen khóc lớn.

Lisa vội vàng ôm Bảo Bảo dụ dỗ, Lịlị thấy thế khóc càng hăng, anh chỉ có thể một tay ôm một đứa. Hai tiểu gia hỏa được ba ôm vào trong ngực, cách nhau rất gần, bắt đầu cướp đoạt xe của đối phương. Lúc này anh mới hiểu được, bọn họ nhìn đồ chơi trong tay đối phương, vì thế tốt bụng đổi giúp bọn chúng.

Cũng không khóc một lát, lại muốn đoạt lại, muốn lấy ô tô của mình ban đầu. Anh không còn cách nào, chỉ có thể lại đổi lại. Nhưng mà căn bản không giải quyết được vấn đề, bọn chúng không quản màu sắc đồ chơi trong tay mình, dù sao bọn chúng chỉ muốn chém giết đối phương mà thôi.

Lisa không còn cách nào, chỉ có thể gọi cô đến. Cô thu hồi hai cái ô tô lại, sau đó lại đưa cho mỗi đứa một cái. Lịlị vẫn là cái màu đen, Bảo Bảo vẫn là cái màu hồng. Nhưng mà thật kỳ lạ, hai bọn chúng không còn náo loạn nữa, lại còn cười hì hì chơi đùa cùng nhau.

"...."

"Vợ à, em nói xem sao bọn chúng lại đối xử với anh như vậy, anh rất đau lòng."

"Bọn chúng mới có mấy tuổi mà?"

*********

Trong nháy mắt hai đứa bé được bốn tuổi, kế thừa gien tốt của ba mẹ, phấn nộn đáng yêu làm cho người ta không dời mắt được. Mà Lịlị đã có bộ dáng của tiểu nam tử hán, chỉ cần là chuyện mình có thể làm tuyệt đối không muốn ba mẹ giúp.

Tháng chín, ngày đầu tiên Lịlị và Bảo Bảo đi nhà trẻ. Sáng sớm hôm nay Lịlị  đã tích cực rời giường, mặc quần áo tử tế cho mình xong còn giúp em gái.

"Anh, em không muốn đi nhà trẻ, nhà trẻ thật đáng sợ."

"Nhà trẻ tuyệt đối không đáng sợ. Nơi đó có rất nhiều các bạn nhỏ, chúng ta có thể chơi cùng nhau. Đi nhà trẻ sẽ không bị papa bắt ăn cơm, ăn đồ ăn vặt mama cũng không biết. Tốt hơn ở nhà nhiều."

"Thật vậy ạ? Vì sao chị Bánh Bao nói nhà trẻ không tốt ạ?"

"Em tin chị Bánh Bao hay là tin anh?"

"Tin anh, anh lợi hại nhất."

"Vậy em cứ nghe lời anh nói, lúc đến nhà trẻ đừng có khóc, giáo viên đều không thích những đứa bé hay khóc."

"Được ạ, Bảo Bảo sẽ không khóc."

Lúc cô đến chuẩn bị gọi hai đứa bé thức dậy, mới phát hiện hai đứa bé đã mặc xong quần áo rồi ngồi đợi.

"Lịlị và Bảo Bảo thật lợi hại, tự mình mặc quần áo. Giỏi quá!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!