Lúc Lisa thấy sắc mặt cô không thích hợp, cũng đã xuống bên kia giường. Lúc xuống còn không quên lấy khăn khoác lên người, đề phòng cô nhìn thấy vết thương.
Chaeyoung ngẩng đầu từ điện thoại lên rống, đã thấy anh chạy đến góc giường. Cô ném điện thoại lên giường, chỉ anh: "Anh thành thật khai ra, chụp khi nào? Hơn nữa, anh… anh chụp những hình này làm gì?"
Bây giờ anh rất buồn bực, nếu không phải sau lưng có vết thương, anh đã đè cô xuống giường rồi. Nhưng bây giờ, haizz… nói tóm lại… nói tóm lại là anh bị nghẹn!
"Anh… anh chụp trước khi đi thành phố A… lúc nhớ em liền lấy ra nhìn…"
Trong nháy mắt cô thấy anh biến thành tiểu tức phụ, vừa muốn cười lại vừa giận: "Thì ra lúc anh nhớ em anh xem ảnh chụp này sao?" nói xong mới nhớ tới vừa vào cửa thấy anh cầm di động nhìn, mà cô mở di động ra thì dừng ở ảnh chụp này, cho nên, vẻ mặt khó chịu vừa rồi của anh kỳ thật không phải là bị bệnh mà là…
"Lisa anh không biết xấu hổ!"
Lisa quấn khăn cúi đầu, hèn nhát đứng ở chỗ đó, giống như là học sinh tiểu học bị giáo viên mắng, đặc biệt thành thật.
Chaeyoung nhìn anh quấn khăn không vừa mắt, đi tới muốn kéo cái khăn ra. Anh không thuận theo, vì vậy hai người giằng co.
Cô không mạnh bằng anh, mãi mà không kéo ra được. Vì vậy thay đổi tiến công chiếm đóng, đưa tay đến nách anh. Cô biết anh sợ ngứa nhất.
Lisa bị cô tấn công quân lính tan rã, ngã xuống giường, cười ha ha cầu xin tha thứ: "Chae Chae anh sai rồi, sau này anh không dám nữa!"
"Ảnh chụp có xóa không?"
"Xóa, xóa!" Dù sao anh còn dự phòng.
Cuối cùng cô thu tay, giạng chân ở bên hông anh: "Sau này còn dám làm chuyện đó nữa không?"
"Chuyện gì cơ?"
Cô cho rằng anh cố ý giả ngu, đưa nanh vuốt ra công kích. Anh vội vàng nắm hai tay cô: "Đừng đừng đừng, rất ngứa đó, ngày mai có thể em sẽ được lên báo, tựa đề chính là: cô gái gãi ngứa ông xã cười đến chết!"
"Hừ hừ hừ, anh nói linh tinh cái gì thế, mau phun ra!"
Lisa vội vàng nhổ vài tiếng. Nhưng mà lần này anh hiểu được chuyện cô vừa mới nói là gì. Cố ý hỏi: "Chae Chae rốt cuộc chuyện em vừa nói là chuyện gì? Em nói rõ cho anh biết, để lần sau anh mới có thể tránh phạm sai lầm chứ."
"Anh không hiểu thì thôi, dù sao lần sau để em phát hiện ra, tuyệt đối sẽ không tha cho anh đâu!"
"Vậy anh cũng không dám bảo đảm, anh không biết chuyện gì mà."
"Anh không biết xấu hổ!"
"Sao anh lại không biết xấu hổ?"
Lúc quan trọng cô lại bị kinh sợ, da mặt không dày bằng anh, chỉ có thể nhận thua. Bĩu môi muốn xuống, lại bị cánh tay anh cố định, không nhúc nhích được.
"Anh buông tay ra."
Nhưng mà anh không những không thả, còn nhún nhún eo. Sau khi cô phát hiện dưới thân khác thường, mặt càng đỏ hơn, nghĩ đến bên trong mình mặc bộ đồ ngủ đó, sợ bị anh phát hiện, đưa tay kéo váy ngủ dài.
Cô không kéo còn tốt, kéo như vậy trái lại hấp dẫn sự chú ý của anh. Bây giờ cô ngồi bên hông anh, váy ngủ kéo lên bắp đùi. Bên trong lại lộ ra một phần nhỏ lụa đen. Lụa đen che bắp đùi trắng muốt, dưới ánh đèn lờ mờ phá lệ mê người.
"Chae Chae bên trong em mặc cái gì?"
Chaeyoung nghe được giọng nói anh trở nên khàn đục, tâm hoảng ý loạn kéo váy bên ngoài: "không có gì đâu." nói xong muốn tránh tay anh nhưng mà không kịp nữa rồi. Anh nhanh chóng ngồi dậy, một tay chế trụ tay cô, một tay vén váy bên ngoài lên.
Cảnh đẹp trước mắt làm lửa trong cơ thể anh bùng cháy, lụa đen gần như trong suốt dán vào đường cong lung linh của cô, cảnh đẹp bên trong thoắt ẩn thoắt hiện. Anh không ngừng cố gắng, cởi ra toàn bộ váy ngủ, để bộ đồ ngủ bên trong lộ ra hoàn toàn. Đồ ngủ thiết kế đai đeo, làm dãy núi trắng như tuyết trước ngực cô hiện ra trước mặt anh, bởi vì cô giãy giụa còn khẽ đung đưa.
"Chae Chae em cố ý mặc cho anh nhìn sao?"
"Không phải đâu." nói xong đưa tay muốn đoạt lấy váy ngủ anh cởi ra, lại bị anh ném xuống dưới giường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!