Chương 6: Thói Quen Nghề Nghiệp

Chaeyoung không nghĩ tới Jay sẽ đến tìm cô: "Jay đội tìm tôi có việc gì sao ?" mặc dù cậu là quản lý bộ phận an ninh, nhưng mà tất cả mọi người đều quen gọi cậu là Jay đội.

Jay đưa túi to trong tay cho cô: "Tôi vừa gặp Mina, cô ấy nhờ tôi ra ngoài mua hai phần lẩu cay Tứ Xuyên. Phần này là đưa cho cô."

Mina là nhân viên do cô quản lý, có quan hệ rất tốt với Chaeyoung. Có đôi khi thức ăn trong nhà ăn nhân viên không ngon, các cô liền ra ngoài mua lẩu cay Tứ Xuyên ăn. Cho nên nghe Jay nói như thế, cô vui vẻ nhận túi đồ.

"Cảm ơn anh Jay đội."

Jay cười nói: "Không cần khách sáo, dù sao tôi cũng thuận đường. Vậy cô ăn đi, tôi còn có việc đi trước."

Cô nói lời tạm biệt với Jay, sau khi đợi cậu đi xa, nhấc túi ngửi một cái, hương vị lẩu cay Tứ Xuyên rất thơm, ngửi mùi làm nước miếng chảy ra. Xoay người chuẩn bị từ cầu thang quay về phòng làm việc để tiêu diệt. Liền thấy Lisa đứng ở cầu thang, lông mày cau lại, bộ dáng không quá vui vẻ.

Hôm nay anh mặc trang phục đầu bếp, từ trên xuống dưới đều là màu trắng, phía trên rộng rãi phía dưới hẹp cùng với móc gài thiết kế hoàn mỹ làm dáng người anh rất cao. Giữa eo buộc chiếc tạp dề, sạch sẽ mà chỉnh tề. Hai bên ống tay áo gấp đến khuỷu tay, lộ ra bên ngoài cánh tay màu lúa mạch, tĩnh mạch hơi hiện, vừa nhìn chính là rắn chắc mạnh mẽ.

Nhớ tới lúc bếp trưởng Vu mặc quần áo làm việc, lúc nào nút áo cũng không cài được, Chaeyoung không khỏi cảm thán, dáng người đúng là rất quan trọng !

Không biết có phải là do mùi thơm của lẩu cay Tứ Xuyên hấp dẫn, cô không tự giác được nuốt nước miếng. Hỏi: "Đầu bếp La, anh có chuyện gì sao ?"

Lisa gật đầu, đưa thực đơn trong tay cho cô xem: "Phòng bếp vừa nhận được thông báo làm thêm bốn bàn, đồ ăn đã có trong thực đơn, nguyên liệu mua chỉ có thể làm được hai phần. Muốn để cho cô và khách hàng nói chuyện, xem hai bàn khác có thể đổi món ăn được không."

Một tay Chaeyoung cầm thực đơn, một tay hơi nâng lẩu cay Tứ Xuyên: "Như vậy à, nhưng mà tiệc rượu lần này do Jennie lôi kéo được, khách hàng vẫn liên lạc cùng cô ấy. Nếu không tôi bảo Jennie một tiếng, bảo cô ấy bàn bạc với khách hàng, sẽ không có vấn đề gì."

Anh nói một tiếng cảm ơn, lại nhìn lẩu cay Tứ Xuyên trên tay cô: "Cô ăn cái này sao ?"

Chaeyoung xấu hổ cười: "Buổi trưa không có thời gian đi ăn cơm."

Lisa ghét bỏ nói: "Thức ăn rác rưởi này đều dùng dầu và hương liệu nhân tạo, còn không ngon nữa."

Anh nói giống như người lớn nói với trẻ nhỏ không nên ăn đồ ăn vặt, làm cô hơi lúng túng: "A…kỳ thật, tôi chỉ ngẫu nhiên mới ăn một lần."

Lisa lại nhìn túi đồ, ừ một tiếng. Xoay người đi trở về. Phòng làm việc của cô ở dưới lầu, cho nên cũng đi từ cầu thang xuống. Vì vậy hai người một trước một sau đi ở hành lang.

Góc rẽ hành lang có cái thùng rác, đột nhiên anh dừng lại bước chân, quay đầu nhìn Chaeyoung.

Cô nhất thời không hiểu được ý tứ của anh, ánh mắt nghi vấn nhìn anh.

Lisa nhìn lẩu cay Tứ Xuyên trong tay cô, lại nhìn thùng rác một lát.

Trong nháy mắt cô phản ứng kịp, là muốn đem lẩu cay Tứ Xuyên của cô ném vào thùng rác sao ?

Cô mới không cần !

Chaeyoung giả bộ không hiểu, mỉm cười (mỉm cười giả dối) nói với anh: "Đầu bếp La còn có chuyện gì không ? Vậy tôi về phòng làm việc trước." nói xong tiếp tục xuống lầu. Nhưng mà một giây sau túi đồ trong tay bị người ta lấy đi, 'Đông' một tiếng bị ném vào thùng rác.

Động tác của Lisa rất nhanh, cô căn bản không kịp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn cơm trưa của mình biến thành rác rưởi.

"Đầu bếp La anh làm gì vậy ?" việc này cũng quá phận rồi đấy ! Cô và anh rất quen thuộc à ? Anh quản được cô muốn ăn cái gì sao ?

Trên mặt anh có vài phần áy náy: "Ngại quá, đây là thói quen nghề nghiệp của tôi, thấy đồ ăn không tốt cho sức khỏe liền ném đi."

"......"

Cho nên đây là trách cô xui xẻo gặp được anh sao ?

Lisa không nói gì nữa, xuống cầu thang rời đi. Sau lưng anh Chaeyoung làm động tác vung quyền.

Mẹ kiếp, thói quen của anh liên quan gì đến tôi, vì sao lại ném cơm trưa của tôi ?

Trở lại phòng làm việc, cô đem thực đơn báo cho Jennie, thấy Jennie nói không thành vấn đề. Dùng bộ đàm báo cho đầu bếp. Sau đó cô đột nhiên nhớ tới, loại chuyện thay đổi thực đơn nhỏ nhặt như thế này, cần gì bếp trưởng tự thân xuất mã ? Cho nên vừa rồi thật sự không phải là anh cố ý hủy đi cơm trưa của cô ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!