Nhớ lại mẹ Park bất mãn với anh, Lisa ngoan ngoãn thu tay lại. Chuyện quan trọng trước mắt là thu phục mẹ vợ tương lai.
"Mẹ em thích cái gì? Nói cho anh nghe một chút, để anh lấy thuốc đúng bệnh."
Chaeyoung suy nghĩ một lát: "Umma em cũng không có thích cái gì, bà chính là người nghiêm túc. Nhưng mà làm giáo viên đã lâu, đặc biệt thích người chăm chỉ phấn đấu."
"Anh cũng rất chăm chỉ phấn đấu mà. Em nhìn những ghi chép kia mà xem, đều là anh…" nói đến đây, đột nhiên anh nhớ tới: "Em mang ghi chép của anh cho mẹ em xem, để cho mẹ em biết anh chăm chỉ nhiều năm!"
Cô cảm thấy cách này không tệ: "Được, ngày mai em lấy ra."
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã tám giờ mười phút: "Anh nhanh về nhà đi, lát nữa umma em về mà bắt gặp, nhiều ghi chép cũng không có tác dụng đâu. Đúng rồi, đừng quên ngày mai làm bánh trẻo rán cho umma em nhé."
Nói đến bánh trẻo rán Chaeyoung lại hỏi anh: "Anh thực sự là đứa bé nam ở cửa hàng bán đồ ăn sáng kia sao, sao em cảm thấy chuyện này không chân thực nhỉ?"
Lisa véo mũi cô: "Vì sao lại không chân thực, anh nhớ thương em nhiều năm như thế, em nói như thế thật sự là làm anh thương tâm."
Cô chu miệng, bất mãn với động tác của anh: "Vậy sao em lại không có ấn tượng với anh?" cô còn nhớ cửa hàng bán đồ ăn sáng ngừng kinh doanh lúc cô mười ba tuổi, chuyện trước đấy không nhớ rõ là bình thường, mười ba mười bốn tuổi hẳn là có ấn tượng.
"Bởi vì đa số anh đều ở trong phòng bếp rửa chén. Phòng bếp có cái cửa sổ nhỏ, anh có thể nhìn thấy em từ cửa sổ, nhưng em không nhìn thấy anh." Nhớ tới khi còn nhỏ đã từng ghen tị với cô, anh lại buồn cười.
"Ồ, khó trách anh nói trước đây anh rửa chén nhiều nên sợ, hóa ra là từ khi đó. Về sau thế nào, cửa hàng bán đồ ăn sáng ngừng kinh doanh, anh đã đi đâu?" cô muốn hỏi tiếp, cô muốn biết chuyện của anh, tất cả mọi chuyện.
Lisa chỉ đồng hồ treo tường, dời đi sự chú ý của cô: "Chú và dì sắp trở về rồi, anh không muốn lại thành kẻ xấu. Đợi lần sau có thời gian anh sẽ nói cho em."
Chaeyoung vốn muốn dụ dỗ anh rời đi, không nghĩ tới trò chuyện một lát lại quên mất, vội nói: "Đúng rồi, anh nhanh về đi."
Tay vừa chạm vào tay nắm cửa, lại nghe bên ngoài có tiếng bước chân, cô nhìn qua mắt mèo, ba mẹ cô trở về!
Người khẩn trương sẽ nhanh trí, cô khóa chốt an toàn, đẩy Lisa nói: "Nhanh, anh đi vào phòng em trốn!" Lại bị mẹ bắt gặp, thật sự là không nói rõ được.
Anh nhanh chóng vào phòng cô, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Ba Park ở bên ngoài mở tới mở lui không được, gỡ cửa gọi Chaeyoung.
Cô giả bộ không có việc gì mở chốt an toàn: "Appa umma, hai người về sớm thế?"
Claire kỳ lạ hỏi: "Con khóa chốt an toàn làm gì?"
"A, bình thường appa umma không ở nhà, một mình con toàn khóa chốt an toàn, quen rồi ạ."
Cô giải thích hợp tình hợp lý, Claire không hoài nghi chút nào: "Đúng rồi đấy, con gái ở nhà một mình, cửa sổ phải đóng chặt. Bây giờ trộm với kẻ xấu quá nhiều."
Ba Park nhét kẹo cưới vào trong tay cô: "Chae Chae, con uống canh móng heo chưa?"
Chaeyoung sững sốt: "A, vừa rồi con ăn trái cây và đồ ăn vặt, quên mất canh móng heo…"
Ba Park cười nói: "Lớn như vậy rồi còn ăn đồ ăn vặt, mấy thứ đó có thể no bụng sao, làm gì có dinh dưỡng hơn móng heo được? Đợi một lát, appa hâm nóng cho con!"
Ba Park nói xong xoay người đi vào phòng bếp, vẻ mặt Chaeyoung đau khổ ngồi trên ghế sô pha.
Claire hơi mệt, chuẩn bị đi tắm rồi nghỉ ngơi. Lật một lúc lâu, mới phát hiện ba Park dọn hành lý không có đồ ngủ của bà. Oán giận nói thầm vài câu, hỏi cô: "Chae Chae con có thừa đồ ngủ không, cho umma mượn một bộ."
Cô đang cầm bánh chocolate ăn, nghe thấy vậy liền nói: "Có, để con lấy cho umma."
"Không cần không cần, con ăn kẹo đi, umma tự đi lấy."
Chocolate trong tay Chaeyoung rơi xuống đất, cô chạy đến cạnh cửa phòng mình. Vội vàng nói: "Umma! Phòng của con rất lộn xộn, để con lấy cho umma."
Dáng vẻ khẩn trương của cô quá rõ ràng, Claire cười nói: "Nhìn con căng thẳng như vậy, trong phòng có giấu bảo bối gì sợ umma trông thấy sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!