Chương 40: Phẩm Chất Bất Lương

Chaeyoung bị dọa nhảy dựng lên, chân đau cũng chẳng quan tâm. Mãi mới nói được: "Umma, sao umma lại trở về?"

Trước đây Claire làm chủ nhiệm lớp, rất nghiêm khắc với học trò, cũng rất nghiêm túc và là người có trách nhiệm. Thường xuyên bởi vì mệt nhọc hoặc tức giận mà phát bệnh, cũng vì vậy mà ba thường khuyên mẹ nghỉ hưu sớm. Lúc cô học trung học mặc dù không học lớp bà, nhưng cuộc sống bị Claire quản rất nghiêm. Nhất là lần cùng Park Chanyeol, sau đó Claire nghiêm khắc dạy bảo cô không được yêu sớm, đi học tan học đều đi cùng nhau, thậm chí ngay cả khi học cũng ở ngoài cửa sổ giám sát.

Chaeyoung bởi vì lần đó mà trong lòng có bóng ma, chính là không dám tâm sự với mẹ, nhất là chuyện tình cảm. Cho nên mỗi lần Lisa nhắc tới gặp ba mẹ, cô đều theo bản năng kiếm cớ từ chối.

Lần này bị mẹ bắt quả tang, cô hoang mang lo sợ, căn bản đã quên mất mấy ngày nữa mình hai mươi sáu tuổi, sớm qua tuổi yêu sớm.

Sau khi Lisa kịp phản ứng, đầu tiên là lấy áo trên ghế sô pha mặc vào. Sau đó nói với Claire: "Chào dì."

Claire không trả lời anh, sắc mặt không tốt quan sát anh từ trên xuống dưới. Lớn lên phong nhã, vóc dáng cũng cao. Bà biết tuổi bây giờ của Chae Chae, nói chuyện yêu đương rất bình thường, nhưng mà tiểu tử này điều kiện bề ngoài quá tốt, bà sợ Chae Chae bị anh ta lừa gạt.

Bà hỏi Chaeyoung: "Cậu ta là ai?"

Cô nắm chặt tay, vẻ mặt căng thẳng: "Anh ấy, anh ấy là bạn trai con."

Lisa cũng biết vừa rồi mình bị bắt gặp như vậy, chắc chắn sẽ không lưu lại ấn tượng tốt, cho nên cố gắng vãn hồi, nghiêm túc giới thiệu mình: "Chào dì, cháu là Lalisa Manoban."

Claire vẫn không để ý đến anh, nói với cô: "Muộn như vậy, bảo cậu ấy về đi."

Chaeyoung ngẩn người mới phản ứng, vội vàng đồng ý. Kiễng chân bị thương, đẩy anh ra cửa: "Anh, anh đi về trước đi."

Tình huống bây giờ kém hơn nhiều tình cảnh Lisa dự đoán gặp mặt, không muốn cứ đi như vậy, lại sợ cứng rắn quá sẽ lưu lại ấn tượng tệ hơn cho mẹ vợ tương lai. Chỉ có thể lễ phép chào tạm biệt Claire.

Mở cửa, đúng lúc gặp ba Park dừng xe xong lên nhà. Ba Park thấy con gái kéo một người ra, tò mò hỏi: "Chae Chae, đây là?"

Cô gọi một tiếng ba: "Đây, đây là bạn con." cô không dám nói bạn trai nữa, sợ Claire ở trong phòng nghe thấy, sẽ tức giận hơn.

Lisa nghe được chữ bạn, có hơi khó chịu. Trên mặt vẫn tươi cười chào hỏi ba Park: "Chào chú, cháu là Lalisa Manoban ở tầng dưới ạ."

Mặc dù ba Park bình thường không làm chủ trong nhà, nhưng ánh mắt nhìn người rất chuẩn. Liếc thấy con gái và tiểu tử đi ra này giống như không phải bạn bè bình thường. Ồ một tiếng, cười ha ha nói: "Ở tầng dưới thì chính là hàng xóm, lại là bạn của Chae Chae, có rảnh thì thường xuyên đến chơi nhé."

Lisa vừa mới bị mẹ vợ gây khó dễ, lại thấy cha vợ sáng suốt thì vui mừng. Tương đối kích động nói: "Cảm ơn chú, sau này cháu sẽ thường xuyên quấy rầy."

Claire ở trong phòng nghe thấy bọn họ nói chuyện, không vui nói với ba Park: "Ông không vào nhà đi, đứng ở cửa làm gì? Chae Chae con cũng quay về!"

Ba Park vui vẻ mang đồ vào phòng, Chaeyoung và Lisa nghe ông khuyên mẹ Park: "Khuya rồi, nóng giận gì thế, cẩn thận chọc đến thân thể mình."

Cô xoay người muốn vào phòng, anh giữ chặt cô, nhỏ giọng nói: "Chae Chae nhớ nói mấy lời hay với mẹ em thay anh nhé. Còn nữa, chú ý chân em một chút."

"Em biết rồi, anh mau về nhà đi."

Sau khi đóng kín cửa, Lisa đứng ở ngoài cửa, ão não muốn đấm cho mình vài quả đấm.

Sao lại đen đủi như vậy, lại bị bắt gặp dưới loại tình huống này!

Sau khi Chaeyoung trở về phòng, thấy ở cửa rơi mấy quả dưa chuột, biết là vừa rồi mẹ mở cửa làm rơi. Ngồi xổm xuống, nhặt từng quả bỏ vào trong túi.

Claire ngồi trên ghế sô pha, nghe được động tĩnh, bảo cô qua đó ngồi. Chaeyoung đi tới đó, ngồi xuống ghế sô pha.

Claire thấy con gái đi đường không tiện, hỏi: "Chân con sao thế?"

"A, mấy hôm trước không cẩn thận bị trật." cô như học sinh ngồi ở đó, hai tay để lên đùi. nói xong lại nói: "Anh ấy, anh ấy chính là vì chăm sóc cho con, cho nên mới ở lại…"

Claire nhìn chân con gái, thấy đã đỡ sưng, nhìn không có vấn đề gì lớn, mới an tâm ngồi trở lại. Vẫn không vui nói: "Chăm sóc con? Chăm sóc con còn cần phải ở lại muộn như vậy sao? Còn cần cởi quần áo nữa à?"

Cô cúi đầu không lên tiếng, cũng không biết nên nói thế nào. Lại nghe mẹ cô nói: "Chae Chae, con nói thật cho mẹ, có phải các con đã… đã ngủ với nhau rồi không?"

Chaeyoung nghe trong lòng hốt hoảng, bật thốt lên phủ nhận: "không có!" Vừa rồi chỉ nhìn thấy bọn họ ôm nhau, mẹ đã tức giận như vậy, nếu như nói thật, cô thực sự sợ mẹ mang gậy đuổi theo Lisa đánh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!