Chaeyoung chuẩn bị xong mọi thứ thì tắt đèn, căng thẳng đợi Lisa về nhà. Lúc nghe lầu dưới có động tĩnh, cô lại ngồi không yên, từ trên ghế đứng dậy, mở hé cửa ra nhìn, thăm dò lầu dưới.
Nhưng mà sau khi lầu dưới đóng cửa, thì không có động tĩnh gì nữa. Cô bất an ở trong nhà, chẳng lẽ anh không nhìn thấy thẻ sao? Không đúng, cô dùng thẻ màu đỏ thẫm, rất rõ ràng, không thể nào không nhìn thấy được.
Có lẽ anh muốn chuẩn bị một chút, thay quần áo gì đó chẳng hạn. Cô nhẫn nại quay về ghế sô pha tiếp tục đợi, đợi nửa tiếng, vẫn không thấy một chút động tĩnh.
Trời quá nóng, có lẽ anh muốn đi tắm. Nghĩ như vậy, nửa tiếng lại trôi qua.
Chaeyoung ngồi không yên, lấy điện thoại di động ra, nghĩ xem có nên nhắn tin cho anh hay không. Còn chưa nghĩ ra được nên viết cái gì, Lisa đã nhắn tin tới: Chae Chae, em đang ở đâu?
Cô nhìn tin nhắn sững sờ, chẳng lẽ anh thực sự không nhìn thấy thẻ sao?
Vừa định nhắn tin lại, di động lại vang lên âm nhắc nhở có tin nhắn.
Chae Chae, đầu anh choáng váng, thật là khó chịu.
Chae Chae, anh nhớ em.
Chae Chae em mau về đi.
Anh nhớ em.
Anh nhớ em.
…
Liên tiếp nhận được mười mấy tin "Anh nhớ em". Màn hình liên tục kêu lên.
Chaeyoung dở khóc dở cười, phí nửa ngày chuẩn bị ngạc nhiên, toàn bộ đều vì anh mắt mù không thấy được thẻ mà không còn ngạc nhiên nữa.
Bất đắc dĩ nhắn lại tin nhắn cho anh "Em ở nhà". Sau đó cô nghe cửa dưới lầu mở ra, lại "Bụp" một tiếng đóng kín.
Cô vội vàng cầm bật lửa, đốt lên mấy ngọn nến mình chuẩn bị. Còn chưa đốt xong, cửa chính bị người ta gõ.
Bày quá nhiều ngọn nến, nhất thời không đốt xong. Lại nghe Lisa ở bên ngoài thúc giục: "Chae Chae em ở nhà sao, mở cửa cho anh."
"Đợi một lát, lập tức tới ngay!"
Nhanh chóng thắp xong tất cả ngọn nến, cô sửa sang sườn xám trên người, mới đi đến cửa chính, hít một hơi thật sâu, mở cửa ra.
Cửa vừa mở, đầu tiên anh nhìn cô ngượng ngùng, sau đó nhìn những ngọn nến mờ nhạt ở phía sau cô, khắp nơi đều là hoa hồng, cùng với bánh ngọt trên bàn.
Anh sững sờ tại chỗ, một lúc lâu sau mới hồi phục lại tinh thần. Cô động nhẹ vào cánh tay anh: "Anh sao thế?"
Anh nhìn về phía cô không thể tin: "Chae Chae, những thứ này… Chuẩn bị vì anh sao?"
Thấy cô gật đầu, trong thế giới của anh giống như có pháo hoa, sáng bừng trong nháy mắt, buồn bực lúc trước biến mất. anh hoan hô một tiếng, bế Chaeyoung lên, giơ lên cao.
Cô bị anh ôm hai chân cách xa mặt đất, kinh hô một tiếng: "Anh làm sao thế, mau buông em xuống!"
Lisa đặt cô xuống, nâng mặt cô lên, nói: "Chae Chae, cảm ơn em." nói xong lại cúi đầu hôn cô.
Cô vội vàng tránh ra: "Cửa còn chưa đóng đấy!"
Anh xoay người đi đóng cửa, cô nhân cơ hội chạy tới bên cạnh bàn ăn: "Ước trước rồi ăn bánh ngọt!"
Lisa nào có không thuận theo. Lúc trước anh còn ưu thương, cảm thấy bị cô coi nhẹ, khó chịu muốn chết. Bây giờ giống như uống một bình mật ong, ngọt phát ngán.
Trên bánh ngọt cắm hai mươi chín cây, cô nhìn ngọn nến, bảo anh ước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!