Chương 16: Không Có Phản Ứng

Mới vừa vào tiểu khu, Jennie liền ói ra, ôm thùng rác không buông tay.

Chaeyoung nhờ Lisa đi mua chai nước, vừa thay cô ấy vuốt lưng, vừa tức giận nói: "Xem sau này chị còn dám uống rượu hay không !"

Ngoài cửa tiểu khu có cửa hàng tiện lợi, anh không mang ví tiền, liền cầm tiền lẻ trong túi Chaeyoung. Lúc lấy tiền thấy một chùm chìa khóa. Tâm tư dao động, đem chìa khóa giấu trong túi quần mình. Nhưng sau đó nhớ tới còn có Jennie bóng đèn rất lớn ở đây, không cam lòng để chìa khóa lại.

Cầm nước đi trở về, thấy một chiếc taxi dừng ở ven đường, một người quen mắt xuống xe.

Là người đưa hoa tiền !

Thấy thần sắc anh ta vội vã hướng tiểu khu, Lisa cũng chạy về nhanh hơn.

Hai người gặp nhau ở tiểu khu, Jisoo sợ run một lát mới nhớ tới anh là ai. Hai người trừng mắt với nhau, ánh lửa bắn ra bốn phía. Sau đó đồng thời chạy vào tiểu khu.

Jennie còn ôm thùng rác ói, từ lúc bắt đầu Chaeyoung oán giận đến bây giờ hơi bận tâm, nghĩ có nên đưa cô ấy đi bệnh viện không.

Nghe phía sau có tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn, dĩ nhiên là Jisoo và Lisa.

"Hai người sao đi cùng nhau, quen biết à ?" Cô kinh ngạc hỏi.

Anh đứng bên cạnh cô, trên mặt đích ý nhìn chằm chằm Jisoo: "Không biết."

Jisoo chạy tới bên cạnh Jennie, đỡ cô ấy vào trong ngực: "Người phụ nữ ngu xuẩn, sao không uống cho chết luôn đi !"

Lisa hơi ngốc, có phải anh nghĩ sai chuyện gì rồi không ?

Bởi vì Jennie rất say, ói ra cả mật vàng. Jisoo gọi taxi đưa cô ấy đi bệnh viện.

Chaeyoung cũng muốn đi theo, bị Jisoo từ chối: "Không cần, đêm nay đã làm phiền cô rồi, cô về sớm nghỉ ngơi một lát."

Từ lúc cậu chứng kiến Lisa đứng bên cạnh cô, cũng biết lần trước mình hiều nhầm mà đánh nhau. Cho nên nhận được ánh mắt của anh "Xin chớ quấy rầy", cậu rất thức thời từ chối cô.

Huống chi, cậu cũng không muốn có bóng đèn quấy rầy cậu và Jennie.

Đưa Jisoo và Jennie lên xe, cô đi theo Lisa lên lầu.

"Tôi nấu canh, đi đến chỗ tôi ăn trước rồi về nhà." Vốn là anh gọi điện cho cô, muốn gọi cô đi ăn canh.

Bây giờ sắp mười một giờ, Chaeyoung rất mệt mỏi, nhưng mà nghe có đồ ăn lại động tâm, gật đầu đồng ý.

Đến nhà Lisa, cô chủ động đi phòng bếp đổ canh, bảo anh ngồi nghỉ ngơi.

Phòng bếp nhà anh cô cũng đã quen thuộc, cho nên anh không ngăn cản. Ngồi trên ghế sô pha, nhìn túi của cô, trong lòng tính toán tâm tư không lộ ra ngoài ánh sáng.

Hôm nay nấu canh nấm tuyết hạt sen, bởi vì buổi chiều Lisa ở nhà, đã nấu từ sớm, nấm tuyết đã mềm. Anh ngồi vào bàn ăn nói với Chaeyoung: "Nấm tuyết nhuận phổi tốt cho dạ dày, tôi nấu cả buổi trưa, uống nhiều một chút."

Cô cầm lấy cái muỗng, nghe lời anh nói, nhanh chóng múc một miếng đưa vào trong miệng: "Ăn ngon thật."

Ăn được một nửa, cô muốn hỏi anh chuyện buổi sáng, nhưng mà không biết mở miệng như thế nào, vị trí kia quá khó mở miệng. Nói quanh co một lúc lâu, nói: "Tôi nghe đầu bếp trưởng nói, hôm nay anh xin nghỉ đi bệnh viện, anh bị bệnh sao ?"

Lisa bỏ cái muỗng xuống, hai tay để lên bàn, nghiêm túc nhìn cô: "Không phải bị bệnh, là bị thương."

Chaeyoung đương nhiên biết rõ anh nói bị thương là chỉ chỗ nào, cúi đầu thấp gần cái bát: "Thực xin lỗi, tôi thật sự không cố ý."

Ngón tay anh hơi động, rất muốn duỗi tay nâng đầu cô lên, xem bây giờ cô có vẻ mặt gì: "Tôi biết, nhanh ăn đi."

Ăn xong canh, cô rửa sạch chén, thuận tay dọn dẹp phòng bếp. Lúc nói lời tạm biệt với Lisa, anh kiên trì đưa cô lên lầu sáu.

Lên lầu, cô tìm trong túi không thấy chìa khóa, cuối cùng đổ tất cả đồ trong túi xuống đất, vẫn không tìm được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!