"A !" Lúc đèn tắt, Chaeyoung thét chói tai chui vào trong chăn, không nhúc nhích.
Từ nhỏ cô đã sợ tối, buổi tối ngủ đều để đèn đêm. Nhưng vào đêm dông tố lại mất điện ! Cô chui vào chăn, trong đầu không ngừng liên tưởng đến những tình tiết trong phim, muốn dừng mà không dừng được.
Không biết là cánh cửa sổ kia không đóng, gió thổi vào, thổi vào cửa phòng ngủ "Lạch cạch" một tiếng khép lại, lại "Lạch cạch" một tiếng mở ra.
Cô bị âm thanh này làm tức giận, can đảm tăng lên muốn xuống giường khóa cửa. Vươn tay tìm di động ở đầu giường, không cẩn thận làm đổ cốc nước ở ngăn tủ, "Choang" một tiếng, chén nước rơi trên mặt đất, vỡ tan.
"A !" Chaeyoung bởi vì chuyện ngoài ý muốn lại thét lên, lùi về chăn. Một lúc lâu sau, mới vén một góc chăn lộ ra con mắt, phải tìm được di động.
Ngoài cửa sổ có tia chớp xẹt qua, trong nháy mắt chiếu sáng gian phòng, lờ mờ, cô tựa hồ trông thấy góc tường có bóng người.
Bóng người này dọa cô không nhẹ, nào còn dám xuống giường đóng cửa, bị dọa chui vào chăn khóc lên.
Lúc này cửa phòng lại bắt đầu có tiếng lạch cạch vang lên, nghe một lúc lâu, dường như có người gõ cửa.
"Chaeyoung ! Chaeyoung cô sao thế ?"
Thật sự có người đang gõ cửa ! Cô lau nước mắt, dựng thẳng lỗ tai nghiêm túc nghe.
"Chaeyoung cô không sao chứ ? Tôi là Lisa !"
Là đầu bếp La !
Chaeyoung giống như là người từ trong bóng tối tìm được ánh sáng, mở chăn rất nhanh, chân không chạy tới phòng khách mở cửa, nhào vào trong lòng Lisa.
Anh ngẩn người, sau đó ôm chặt cô: "Cô sao thế, xảy ra chuyện gì ?"
"Tôi, trong phòng tôi có người !" cô tựa đầu vào ngực anh, nghẹn ngào nói.
Lisa vỗ vỗ sau lưng cô, nhẹ giọng an ủi: "Ngoan, đừng sợ, tôi đi xem một lát."
Anh buông Chaeyoung ra, bảo cô đợi ở phòng khách. Cô nào chịu buông tay, túm lấy cánh tay anh không chịu buông. Anh chỉ có thể một tay ôm cô, một tay bật đèn di động.
Tiến vào gian phòng, cô vùi đầu trên vai anh, quay người chỉ vào góc. Lisa cầm di động soi, hóa ra trên ghế có bộ quần áo, bên cạnh vừa đúng là cái đèn cao cỡ một người rơi xuống, trong bóng tối nhìn, sẽ làm cho người ta sợ hãi.
"Nhìn thấy không, là cái gì ?" Kỳ thật cô biết rõ phần lớn là mình tự hù dọa mình. Nhưng mà vừa rồi trong hoàn cảnh đó, cộng thêm trước đó không lâu xem phim kinh dị, sợ hãi dần dần tản ra, khống chế không được.
"Không có gì cả, chỉ có một bộ quần áo." anh không nỡ bỏ người đang ôm trong ngực, nhưng vẫn phải buông ra.
Chaeyoung quay đầu thấy rõ trong góc là quần áo và đèn bàn, sợ hãi vẫn không giảm bớt đi, bởi vì xung quanh đều tối đen.
Ý thức được mình còn cầm lấy tay Lisa, cô lúng túng buông tay ra: "Cảm ơn anh."
"Không có việc gì." Anh nói: "Còn sợ không ?"
Chaeyoung gật đầu. Cô rất sợ, bây giờ hối hận mình không nên đi xem phim kinh dị.
"Có muốn tôi ở lại cùng cô không ?" Anh nhẹ giọng hỏi thăm, giọng nói trầm thấp, có hiệu quả trấn an lòng người.
Cô nghĩ gật đầu, nhưng mà lại cảm thấy như vậy hình như không được tốt, trong lòng rối rắm mây giây. Liền nghe anh nói: "Tôi có thể ở trong phòng khách cùng cô, đợi cô ngủ lại đi."
Cô động tâm: "Như vậy… Có thể làm trễ nải anh nghỉ ngơi không ?"
"Không sao, tôi quen ngủ muộn."
Nhưng mà bây giờ đã rạng sáng, Chaeyoung suy nghĩ một lát nói: "Tôi lấy cho anh cái chăn, anh ngủ ở phòng khách, có thể chứ ?"
"Đương nhiên là có thể."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!