Sau khi về nhà, Jennie không nói câu nào, trực tiếp đi vào phòng Chaeyoung, cởi giày nằm xuống giường ngủ. Cô cũng không biết an ủi như thế nào, chỉ có thể thay cô ấy đắp chăn. Tắm rửa xong, nhớ tới nên gọi điện thoại cho Lisa, lại phát hiện di động hết pin, vì vậy cầm đi nạp pin.
Hôm sau, Chaeyoung dọn quần áo đi nông thôn, nhìn Jennie ngẩn người, lại không yên tâm để cô ấy ở một mình.
"Hay là chị đi theo em đến nông trại chơi hai ngày ? Bây giờ đang là mùa vụ, xuân về hoa nở, phong cảnh đẹp lắm !"
Jennie vốn đang ngồi trên sô pha ngẩn người, nghe nói như thế, đáp: "Được rồi, dù sao chỗ ở của em không an toàn, tiểu tử kia biết chị ở đây, mỗi ngày sẽ lại đến. Đi nông thôn chơi hai ngày cũng tốt."
Nói xong câu đó, cả người cô ấy giống như sống lại. Từ trên ghế sô pha đứng dậy, mở ra hành lý khổng lồ, chọn quần áo. Chọn lấy vài bộ quần áo lại nghĩ tới gọi điện xin nghỉ, lại phát hiện di động mình không còn pin, vì vậy cầm điện thoại Chaeyoung.
Thu dọn xong hành lý, ở ngoài tiểu khu mua đồ ăn trên đường. Hai người ngồi Jennie điều khiển, thẳng đến thôn nhỏ.
Bây giờ chỗ ba mẹ Park ở, gọi là thôn Song Tuyền. Cách nội thành không đến một tiếng đi xe.
Thôn Song Tuyền kế núi gần sông, phong cảnh rất đẹp, không khí trong sạch. Ba Park chọn rất lâu, mới chọn nơi này dưỡng lão. Mua một ngôi nhà hai tầng thôn dân xây, trước sau đều có sân nhỏ, thõa mãn đồ ăn mẹ Park cần.
Jennie lái xe rất nhanh, chưa đến bốn mươi phút xe tiến vào thôn. Nhà họ Park ở phía sau thôn sát chân núi. Xa xa có thể nhìn thấy đám tưởng vi nở rộ từ bên trong tường bò ra ngoài, xuân ý dạt dào.
Smart nhỏ nhắn xinh xắn của Jennie lái vào sân nhỏ.
Sáng sớm tinh mơ ba Park đã bận rộn, chuẩn bị nghênh đón con gái bảo bối. Ở phòng bếp bên cạnh nấu cơm, vừa nghe bên ngoài có động tĩnh. Vừa nghe tiếng còi, ném dao xuống ra đón.
Chaeyoung nhảy xuống xe cho ông một cái ôm nhiệt tình: "Appa, có nhớ con không ?"
Park Mason cố ý nghiêm mặt, nhưng không che dấu được vui vẻ trong mắt: "Con xú nha đầu, nếu appa không gọi điện thoại cho con, con cũng không biết đến nhìn chúng ta !"
Cô ôm cánh tay appa làm nũng: "Ai nha, không phải là công việc con bận rộn sao."
Lúc này Jennie xuống xe, lại gần ngọt ngào kêu một tiếng chú Park.
Mason biết Jennie, biết rõ cô ấy là bạn tốt của con gái, nhiệt tình chào hỏi bảo cô ấy vào nhà.
Ở vườn hoa phía sau Claire nghe được động tĩnh, cũng chạy tới. Cô thấy sắc mặt mẹ hồng hào, dáng người đẫy đà hơn so với lần trước gặp. Cao hứng nói: "Xem ra thôn Song Tuyền phong thủy rất tốt, bây giờ nhìn umma còn trẻ hơn con vài tuổi !"
Claire búng chán cô: "Nói nhiều như vậy !"
Một nhà ba người cộng thêm Jennie, cùng nhau ăn cơm trưa. Trong bữa cơm Chaeyoung khen ngợi cha tay nghề tăng. Jennie làm khách hàng, lại làm marketing, dễ dàng nịnh nọt, cùng Chaeyoung em hô chị hứng, thẳng đến khi khen tay nghề Mason lên trời xuống đất.
Cơm nước xong, hai người trốn trong phòng uống nước.
Jennie nói: "Ngày mai lúc chị đi phải đến quầy bán đồ ăn vặt ở thôn mua mấy túi muối."
"Vì sao ?"
"Chắc chắn là rẻ ! Em xem ba em làm món, không tiếc tiền mua muối nên cho nhiều như vậy."
"Ha ha ha !"
Hai người ầm ĩ một lúc, lại ngủ trưa. Buổi chiều đi theo Claire dựng giá cho dây mướp, trồng các loại cây giống, chơi rất cao hứng.
Cho đến tối, trước khi cô ngủ có thói quen lấy di động ra xem tin nhắn, lại phát hiện không tìm thấy di động.
Hai người suy nghĩ rất lâu, Jennie mới vỗ đùi: "Hỏng bét, buổi sáng chị dùng di động của em nói chuyện xong lại đi chọn quần áo, hình như thuận tay ném vào trong hành lý !"
Mà di động của Jennie tối hôm qua không còn pin, buổi sáng lúc xuất phát trong đầu cô còn chuyện khác, mơ mơ màng màng thu dọn quần áo, máy sạc pin, di động, tất cả đều để ở nhà Chaeyoung không có mang.
Jennie thoải mái nói: "Chao ôi, không có di động đáng ghét cũng tốt, hai ta chơi thật vui hai ngày !"
Cô cũng đồng ý, vì vậy hai người không phiền lòng chuyện này nữa. Đầu dựa vào đầu tán gẫu đến hơn nửa đêm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!