Chương 7: Nghịch Cảnh

Ở đây tràn ngập tiếng cười nói, vui đùa thì ở một nơi nào đó đang có người chịu cảnh đau thương.

Những tia nắng chiếu qua tấm rèm cửa sổ, bên trong căn phòng, một thân ảnh cao đang nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo.

Xung quanh là vỏ chai rượu nằm lăn lóc.

Mùi rượu bốc lên nồng cả căn phòng.

Trên mặt anh ta, hiện lên nét thống khổ bị thương.

Miệng luôn lẩm bẩm gọi tên một cô gái.

"Yên Nhi."

"Yên Nhi."

"Yên Nhi…."

Cứ thế cái tên lập đi lập lại nhiều.

Căn phòng vốn yên tĩnh lại bị phá vỡ bởi tiếng gõ cửa.

"Cốc… cốc… cốc."

Một giọng đàn ông trung niên vang lên.

"Thiếu gia, người dậy chưa."

Ông là quản gia Trương, người làm ở đây đã được 30 năm.

Không thấy người trả lời ông lại lên tiếng.

"Thiếu gia, trời sáng rồi, người dậy đi ạ."

"Thiếu gia… thiếu gia."

Tiếng gọi của người ngoài của đã đánh thức anh.

Anh mở mắt, cơn đau đầu ấp đến.

Ngồi dậy, anh nhìn xung quanh căn phòng mà không khỏi chua sót.

Không có cô ở đây.

Không có bóng dáng nhỏ nhắn luôn chạy sau anh nữa.

Anh thầm trách bản thân.

"Có không giữ, đến mất đi anh mới hối hận.

Ha… tại sao mày lại không nhận ra mình yêu cô ấy sớm hơn, tại sao lại đối xử với cô ấy như vậy, tại sao lại như vậy chứ?"

Tiếng cười vang lên sau trăm nghìn câu hỏi.

Nụ cười bi thương đến nhường nào.

Giọng nói quảng gia lại vang lên.

"Thiếu gia, người dậy rồi phải không, bữa sáng đã chuẩn bị.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!