Thấy cô chạy vào, anh bất ngờ nhưng sau đó lại tức giận quát lớn.
Cô nghe vậy, khẽ nhếch môi miệng nói.
"Đánh nhau thế này làm sao tôi có thể đứng xem được.
Tay chân ngứa cả rồi, với lại tôi muốn đánh cái gã vừa nãy cầm tay tôi."
"Được, tôi bắt gã đó cho em đánh.
Bây giờ chạy ra kia đi, ở đây nguy hiểm." anh vừa né đòn vừa nói.
Cô bật cười.
"Haha… tôi không phải con gái chỉ biết đứng nhìn đâu.
Anh đánh của anh, tôi đánh của tôi, anh đánh của anh, cả hai ta nước sông không phạm nước giếng."
"Em… biết võ sao?" anh bất ngờ hỏi
"Đoán xem." nụ cười nhếch lên tạo đường cong hoàn mỹ.
Nói dứt câu, cô đã lao vào gã nắm tay cô mà tung cước đánh.
Đường quyền đi khéo léo lại nhanh nhẹn khiến anh phải bất ngờ đến bỡ ngỡ.
Anh của lúc này có đủ loại cảm xúc đan xen..
Nhờ có sự hợp tác của cô, bọn kia sớm đã bị dẹp sang một bên.
Chúng dở giọng năn nỉ.
"Đại ca, tiểu thư tụi em có mắt không thấy núi thái sơn.
Mông đại ca và tiểu thư tha mạng cho em ạ."
Cô nghe vậy hừ một tiếng, không quan tâm họ, móc điện thoại trong cặp ra liền bấm 1 dãy số.
5 phút sau cảnh sát đến, đưa đám người đó rời đi.
Một viên cảnh sát tới gần cô và anh, cười nói.
"Cảm ơn cô cậu đã giúp chúng tôi bắt những tên du côn này."
"Không có gì đâu, các anh đừng nặng tâm." cô cười đáp lời viên cảnh sát.
Viên cảnh sát gật đầu rồi chào tạm biệt rời đi.
Một màn này lọt vào đôi mắt chim ưng sâu kia.
Người đàn ông bên cạnh, mày nhíu lại chằm chằm nhìn cô gái trước mặt mình.
Cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình, Đoàn Thiên Vân quay đầu nhìn anh, khẽ cười nói.
"Cảm ơn anh đã giúp tôi, tôi tên là Đoàn Thiên Vân."
"Ừ." anh thờ ơ đáp lời, vẫn nhìn cô.
Cô nhìn anh khó hiểu, bỗng chợt nhớ ra điều gì vội vàng nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!