Tiêu Mặc nhíu mày, chỉ mấy ngày không gặp mà mẹ con cô gặp nhiều chuyện rắc rối đến vậy.
Nếu như hôm nay anh không xuất hiện đúng lúc thì hai mẹ con cô còn có thể bị hại đến mức nào.
Nhìn gương mặt mệt mỏi của cô không hiểu sao tim anh liên đau nhói, lấy tay xoa nhẹ đầu bé con vẫn còn đang phồng má tức giận ngồi một bên, anh nhẹ nhàng lên tiếng:
- Là người nào làm phiền hai mẹ con.
- là cô kia.
Qủa Táo Nhỏ vừa nói vừa chỉ vào Lâm Thư Thư đang bị hai người đàn ông giữ lại.
Tiêu Mặc nhìn théo hướng mà Qủa Táo Nhỏ chỉ, nhìn thấy kẻ đầu xỏ gây rối đên cuộc sống của hai mẹ con liền nhíu mày lại.
Chỉ là một ả ddannf bà mà cũng dám động vào người của anh, xoay người ôm lấy Qủa Táo Nhỏ, nhỏ giọng nói với người nảy giờ vẫn chưa load được mọi chuyện là Đường Tống vẫn còn ngơ ngác nhìn anh nãy giờ.
- Em đi được không, tôi đưa hai mẹ con về.
Nghe thấy giọng nói của anh, cuối cùng Đường Tống cũng phục hồi tinh thần, nhìn cánh tay đang giơ trước mặt mình liền chỉ nói một tiếng cảm ơn rồi nâng tay cầm lấy.
Không phải cô không muốn từ chối nhưng lúc nảy có lẽ do chạy quá nhiều chân phải chắc bị thương rồi, bây giờ mới thấy là chân rất đau.
Hơn nữa cô cũng không còn sức để tự mình đem hết đống đồ kia về nhà đâu.
Tiêu Mặc dẫn hai mẹ con đến xe của anh, để hai mẹ con ngồi ở phía sau, rồi mới đem đống đồ kia để vào lốp xe, trước khi đi còn dặn dò hai người kia đem Lâm Thư Thư vứt đi xa một chút, đừng để cô ta gây rối là được.
Trong xe một mảnh yên lặng, cô không lên tiếng, anh cũng không nói chuyện bầu không khí im lặng đến đáng sợ.
Qủa Táo Nhỏ nhìn thấy mẹ và chú đều là lạ liền nhìn ra bên ngoài, một lúc sau mới hoảng hốt mà hét lớn:
- Chú ơi, chú đi sai đường rồi.
Nhà cháu ở phía ngược lại cơ.
Tiêu Mặc giật mình, vừa lên xe liền theo bản năng lái đi, cũng quên hỏi, Đường Tống cũng ngượng ngùng nhờ người ta đưa về mà không nói địa chỉ thì sao người ta biết.
Tiêu Mặc ho một tiếng chữa ngượng liền quay xe lại cũng hỏi cô địa chỉ nhà luôn, nhận được thông tin liền lái xe đến chỗ đích.
Đường Tống nhìn ra khung cảnh quen thuộc bên ngoài liền nhớ đến sự việc vừa rồi, theo cô nhớ nhân vật Lâm Thư Thư được tác giả miêu tả là người không dễ dàng chịu thua, bề ngoài nhìn như nhu nhược nhưng bên trong lại cố chấp, đây cũng là điều đặc biệt làm cho bọn thiếu gia công tử đã quen với việc được nhiều phụ nữ xinh đẹp vây quanh cảm thấy hứng thú với cô ta.
Trong lòng Đường Tống có chút không thoải mái, loại cảm giác không thoải mái này như kiểu đồ vật mà mình yêu thích lại bị người khác nhòm ngó tới.
Cảm giác không tốt chút nào, Cô mấp máy miệng, tuy trong lòng không ngừng nói mình phải bình tĩnh nhưng bao nhiêu khó chịu đều hiện lên trên mặt.
Tiêu Mặc nhìn vào ngương chiếu hậu nhìn thấy vẻ mặt của cô liền ngẫn ra, cô khó chịu chỗ nào sao hay là cô không thích ở cùng chỗ với anh.
Nhìn biểu cảm kia khiến anh có một nỗi sợ không tên.
- Có phải cơ thể không thỏa mái không?
- À không có, chỉ là nhớ lại chuyển lúc nảy nên có chút khó chịu thôi.
Tuy không nhìn được vẽ mặt của anh nhưng cô cũng nghe ra từ giọng nói đó là sự cẩn trọng trong lời nói, mỗi câu đều cẩn thận nhả ra như kiểu sợ ảnh hưởng đến cô vậy.
Nghĩ đến vậy cô liền không nhịn được cười, nhìn thấy nụ cười của cô cục đá đang treo lơ lững trong lòng anh cuối cùng cũng được gỡ xuống.
Hóa ra không phải do anh, nhưng sự việc hôm nay cũng nhắc nhở anh đã để cho mấy con chuột nhắt chạy loạn hơi lâu quá rồi, cũng nên giáo huấn bọn chúng một chút nếu không lại chạy ra cắn người nữa.
Xe chạy tầm mười phút thì liền đến nơi, hai mẹ con dẫn nhau đi trước, Tiêu Mặc xách đồ đi phía sau, cũng vì vậy mà anh nhìn thấy cổ chân phải của cô sưng lên một cục.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!