Ngồi ngựa gỗ đến chán chê thì chuyển mục tiêu đến thủy cung, nghe mấy nhân viên bán vé ở đây giới thiệu thì nơi đó à nơi đông trẻ em, liền đưa bé đến đó.
Thủy cung rộng lớn có rất nhiều loài cá, to nhỏ đều có còn có cả những loài động vật biển khác nhìn thấy con trai mắt không chớp nhìn ngắm xung quanh cô biết bé hoàn toàn bị thu hút rồi.
Nhìn bé vui vẻ như vậy lúc ra khỏi thủy cung cô liền mua cho bé mấy con cá vàng về nuôi.
Nhóc con vui vẽ ôm túi cá trong lòng, sợ con trai không để ý làm bẩn áo quần Đường Tống đành phải thương lượng giúp bé cầm lấy.
Nhận được sự đồng ý của bé mới cầm lấy túi cá vàng.
Cô còn mua thêm một cái chậu thủy tinh cùng vài thứ lặt vặt để vào trong chậu, vừa làm đẹp vừa tạo môi trường sống cho cá.
Đi một vòng lớn thì cũng đến lúc ăn trưa hai mẹ con vào ăn tại một quầy thức ăn nhanh, bình thường cô sẽ hạn chế cho bé ăn mấy thứ này, nhưng bây giờ con trai ngoan ngoãn, cô đã hứa sẽ nghe theo mọi yêu cầu của bé, vậy nên cũng đành chiều bé thôi.
Dù sao ăn một bữa cũng không ảnh hưởng nhiều, với lại ở đây ngoài thức ăn nhanh thì hiếm có quán ăn nào khác.
Buổi chiều thì đi tham quan bảo tàng và vườn thú.
Cả ngày đi chơi bên ngòi nhanh chóng rút cạn năng lượng của bé.
Vừa lên xe thì lập tức sà vào lòng mẹ ngủ ngon lành.
Xe đi vào tiểu khu, cô liền nhìn thấy một người đàn bà đang bị bảo vệ giữ lại không cho vào bên trong.
Nhìn bà ta, Đường Tống rất nhanh nhận ra bà ta không phải là Nhậm Tư Oanh hay sao.
Không phải bây giờ bà ta nên ở nước ngoài, sao lại xuất hiện ở đây kia chứ.
Xe nhanh chóng lướt qua bà ta mà tiến vào chung cư.
Nhanh chóng ôm lấy con trai cùng đồ đạc trở về nhà, dù sao cô cũng không muốn gặp bà ta.
Lần trước bà ta dựa vào địa vị để dễ dàng vào được, nhưng bây giờ bà ta muốn vào đâu phải dễ.
Cô cũng không muốn nhận mặt lại người vì tiền mà đến con cháu mình cũng có thể bán được như bà ta.
Nhưng cũng không muốn bà ta cứ hết lần này đến lần khác quấy rầy cuộc sống của hai mẹ con cô.
Việc này nên giải quyết càng nhanh càng tốt, đối với những kẻ như bà ta nếu cứ để bà ta xuất hiện ở đây thì sớm hay muộn cũng có chuyện.
Mấy ngày liên tiếp luôn nhận được điện thoại báo rằng có người muốn gặp cô làm cho cô phiền muốn chết, rốt cuộc cũng nên giải quyết cho xong chuyện này.
Liền gửi Quả Táo Nhỏ sang nhà đối diện chơi một lúc, cô lấy cớ đi ra ngoài làm việc liền gửi con cho người ta.
Dù sao sống ở đây lâu cũng quen biết khác nhiều người cũng sống ở đây nên nhiều lúc cũng nhờ người ta giúp đỡ qua lại cũng trở nên thân thiết.
Dặn dò kĩ nếu có xảy ra vấn đề gì thì phải nhanh chóng gọi báo cho cô trước để cô nhanh chóng trở về.
An tâm đi ra cổng liền nhìn thấy Nhậm Tư Oanh đang ăn vạ ở đó.
Đây còn là người đàn bà phú quý lúc trước khinh thường cô hay sao.
Nhìn lại dáng vẻ bây giờ của bà ta trông già hơn trước kia rất nhiều, còn đâu dáng vẻ trẻ đẹp giàu sang kia nữa, thay vào đó là hình ảnh già nua, gầy gò, quần áo cũ kĩ, càng làm cho bà ta thêm phần nhợt nhạt.
Vừa nhìn thấy cô, bà ta như kẻ điên nhào tới, vừa thấy hành động của bà ta, bảo vệ nhanh chóng cản lại khiến bà ta chỉ có thể gào thét mà thôi.
Đưa bà ta đến một quán cafe gần đó, nhìn bà ta thèm thuồng nhìn đồ ăn trong tủ kính, Đường Tống thật sự không thể nào tưởng tượng bà ta đã sống như thế nào suốt thời gian qua.
Gọi vài phần bánh cùng hai ly trà, cô nhanh chóng vào trọng tâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!