Chương 28: (Vô Đề)

Được ăn đồ ăn ngon tâm tình cũng sẽ vì thế mà tốt hẳn lên.

Nhìn thằng nhóc nhà cô tập trung đến mức cả buổi ăn chẳng thèm bố thí cho cô chút ánh mắt nào.

Nhìn cách nó bóc vỏ tôm cũng thấy kĩ thuật ăn tôm của nó điêu luyện đến mức nào.

Nhìn con trai tâm tình vui vẻ ăn cơm, cô cũng bớt vài phần lo lắng.

Trẻ em dễ bị kích động, nếu để lại ảnh hưởng đến tâm lý của bé thì sau này sẽ ảnh hưởng đến cách làm người của bé sau này.

Dù sao, từ nay cô phải chú ý bé con cô thêm nữa.

Hôm nay, coi như là lời nhắc nhở cô hơn, vì bất cứ khi nào cũng sẽ có người gây ảnh hưởng đến bé.

Cơm nước xong xuôi, nhà cửa cũng đã dọn dẹp.

Hai mẹ con liền dành chút thời gian đọc sách, nói chuyện, chủ yếu là cô đọc truyện thiếu nhi cho nó, lại nhẹ nhàng dỗ nhóc đi ngủ.

Sau khi đưa bé đi học, cô lại vùi đầu vào công việc, hiện tại Quả Táo Nhỏ còn nhỏ chi phí nuôi dạy phát sinh vẫn chưa là gì , nhưng càng lớn chi phí sẽ càng ngày mà tăng lên.

Còn chưa tính đến tiền cưới vợ cho nó nữa, cô cũng muốn con trai cô cũng được như bao người khác.

Hơn nữa, cô cũng không ngại có thêm tiền, có tiền nhiều việc cũng sẽ dễ dàng giải quyết hơn.

Mà làm việc giúp cô thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn, hoàn thiện hơn, dù mệt nhưng cũng vui vẻ, dù sao tiền mình làm ra cũng xứng đáng.

Ở ngay lúc này, di động của cô bỗng vang lên tiếng chuông.

Màn hình hiển thị tên cô giáo của Quả Táo Nhỏ.

Hiện tại mới có 2 giờ, giáo viên mầm non sao lại gọi cô vào lúc này chứ ? Đường Tống nhanh chóng bắt máy

- Alo, cô giáo, tôi là mẹ của Đường Trạch Dương đây.

Thanh âm nôn nóng của giáo viên từ đầu bên kia truyền đến:

- Mẹ Trạch Dương, hôm nay có rãnh không, có thể tới trường một chuyến hay không?

- Hiện giờ tôi lập tức đến, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì?

Vừa nghe thấy giọng cô giáo, một dự cảm không tốt trào lên trong lòng.

Vừa nghe điện thoại vừa lấy áo khoác, ví tiền, chìa khoá.

Vừa nghe thấy tin động trời.

- Trạch Dương đánh nhau trong lớp học.

- Hiện tại tình huống ra sao, nghiêm trọng không cô giáo?

- Đứa nhỏ bị Trạch Dương đánh đến chảy máu, khoé mắt rách ra, đang nằm trong phòng y tế.

Lời cô giáo còn chưa dứt, tiếng trẻ con khóc liền truyền đến, thanh âm ồn ào đến mức lấn át cả tiếng của cô giáo.

Đường Tống nghiêm túc nghe, phát hiện chỉ có một đứa khóc, mà cũng không phải Quả Táo Nhỏ nhà cô.

Trong lòng Đường Tống như lửa đốt, vừa đi lại vừa không nhịn được hỏi:

- Cô giáo, Trạch Dương nhà tôi thế nào rồi, có bị thương không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!