Nhậm Tư Oanh vừa nghe câu cuối, cả gương mặt tức giận đến mức vừa xanh vừa trắng, cũng không biết là bị nói trúng tim đen hay thẹn quá hoá giận, bà ta đi về phía trước, nâng tay tính tát vào mặt Đường Tống, nhưng lại bị cô nhanh tay lẹ mắt ở giữa không trung chăn ngang bà ta.
- Tình cảm mẹ con không phải chỉ dựa mấy câu nói nuôi nấng dạy dỗ của bà là có thể quyết định được.
Từ khi hiểu được con người bà, thì cái cớ đó không thể giam cầm tôi nữa rồi.
Tôi không phải máy móc suốt ngày phải nghe theo mệnh lệnh của bà để phải thành toàn cho cái ham muốn hư vinh của bà.
Hiện tại tôi gọi bà một tiếng mẹ nhưng bà có tư cách gì mà đánh tôi.
Vừa nói xong cô liền hất tay bà ta ra, lạnh lùng híp mắt như nhìn thấy kẻ đáng khinh vậy.
Nhậm Tư Oanh lão đão lùi về phía sau, cả người run rẩy khi chạm phải áng mắt lạnh lùng của cô.
- Nếu đã không còn việc gì nữa thì mời bà rời khỏi đây, nơi này không chào đón bà nữa.
Nhanh chóng đuổi khách, Nhậm Tư Oanh mím môi tức giận dậm chân bỏ đi.
Nhậm Tư Oanh vừa rời khỏi, dì Chương liền ôm Quả Táo Nhỏ đang chơi vợ con gấu con chơi đến say mê.
Vừa thấy nhóc cô liền tiến đến ôm nhóc vào lòng, thằng nhóc này vừa thấy mẹ liền dụi dụi vào trong người.
Dì Chương vuốt lưng cô nhẹ nhàng an ủi.
- Không cần vì những người không đáng mà làm khổ bản thân.
- Con biết rồi, dì.
Nếu lần sau bà ta lại tới thì dì không cần mở cửa đâu.
Con sợ bà ta muốn mang Quả Táo Nhỏ đi mất.
- Đừng sợ, có dì ở đây không ai mang thằng bé đi được đâu.
Con nghỉ ngơi đi dì đi làm bữa trưa.
Vừa ôm Quả Táo Nhỏ cô vừa nghĩ Nhậm Tư Oanh nếu đã có chủ ý muốn mang Thằng bé đến Hàn gia đổi lấy tiền tài thì chắc chắn không thể mới một chút rắc rối đã bỏ cuộc được.
Bà ta sẽ dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, vậy nên bây giờ cô không thể ngồi im được.
Nếu bà ta đã không muốn cho cô sống yên ổn vậy thì bà ta cũng nên nếm trải những cảm giác đó.
Đường Tống thuê thám tử điều tra mọi thở tin của Nhậm Tư Oanh và Đường Vinh.
Dù sao cũng nên trả lại cả gốc lẫn lời cho hai người này rồi.
Sau khi thông tin điều tra được đưa đến, nhìn thấy hình ảnh tình tứ của Nhậm Tư Oanh và Đường Vinh cùng tình nhân bên ngoài làm cô ghê tởm.
Đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, cả hai người đều chẳng thèm quan tâm đến đối phương mà suốt ngày ở bên tình nhân.
Trong hồ sơ về Nhậm Tư Oanh nói rằng bà ta thích đàn ông chiều chuộng, ngọt ngào lãng mạn.
Bà ta cũng không bao giờ nhắm vào một người mà vài ba tuần lại thay tình nhân mới.
Số tiền mà bà ta nuôi dưỡng nhân tình bên ngoài cũng làm cô choáng váng.
Nguyên chủ kiếm được bao nhiêu tiền thì bà ta lại dùng chính số tiền đó để nuôi mấy kẻ nhân tình của bà ta.
Còn Đường Vinh sau khi lấy được những bản hợp đồng từ Hàn gia thì công ty làm ăn càng thêm phát triển.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!