Chương 12: (Vô Đề)

Lúc này, tuy Quả Táo Nhỏ chỉ mới hơn một tháng nhưng thông qua quá trình quan sát của cô và dì Chương, sau đó tổng kết lại mới phát hiện nhóc con này có cách biểu đạt riêng.

Trong quá trình rèn luyện thực tế hơn một tháng qua giúp Đường Tống rút ra một vài kinh nghiệm như nhiều lúc nhóc con này khóc không phải vì tâm tình không vui hay bất mãn cái gì mà nó còn chưa có hệ thống ngôn ngữ có thể diễn tả ý mình, vậy nên khóc là cách trức tiếp nhất, dễ dàng nhất để kết nối với người lớn.

Nếu Quả Táo Nhỏ đột nhiên bị đói tỉnh hay tè dầm mà tỉnh thì tiếng khóc của nó rất có nhịp điệu, hơn nữa nhóc con thông minh này còn biết căn cứ vào mức độ quan tâm của người lớn mà điều chỉnh âm lượng to hay nhỏ.

Có lúc nó đang ngủ ngon, tự dưng lại ngoác miệng hét một tiếng, làm cô hết hồn tưởng nó lại muốn cái gì.

Chưa kịp kiểm tra kĩ lưỡng thì nhóc con này đã ngoẹo đầu, đá chân, tiếp tục giấc ngủ ngon lành.

Hơn nữa việc này còn lặp đi lặp lại mấy lần, Đường Tống mới phát hiện ra thì ra nhóc ngủ mớ.

Nếu nó có bất mãn gì với sự sắp xếp của người lớn nó sẽ hét chói tai đến mức thảm thiết.

Ví dụ tỉnh lại không thấy cô bên người, hay để người lạ ôm nó, nhiều lúc là chưa kịp thay tã cho nó nữa,...

Đường Tống bị nó gào làm cho đau đẩu rõ ràng nàng đều sống tốt tính vậy mà sao lại sinh ra tên tiểu quỷ lắm chuyện vậy chứ?

Có một lần dì Chương đi chợ, Quả Táo Nhỏ đang ngủ, cô liền giao cho A Triết, còn bản thân chui tọt vào trong bếp nấu hai bát mì thịt bò.

Kết quả làm xong chưa kịp múc ra tô đã nghe tiếng gào khóc thê lương của nhóc con này.

Chạy như lửa đốt mông trở về thì thấy đứa lớn nước mắt lưng tròng đứa nhỏ miệng oa oa.

A Triết vừa thấy cô thì vừa khóc vừa nói:

- Quả Táo Nhỏ bị đau rồi, em dỗ nó không được.

Kết quả cô vừa bế nó lên, nó liên im bặt, lộ ra đôi mắt tròn xoe long lanh nhìn chằm chằm cô.

Cái này mà đau cái gì rõ ràng là không cho cô đi đâu nữa bước.

Cuối cùng phải đợi dì Chương về mới ăn được mì.

Đúng là số khổ mà.

Đến lúc Quả Táo Nhỏ muốn ngủ nó sẽ rù rì y như con ông, mắt sẽ lim dim như sắp mở không ra nhưng phải đợi cô ôm lên tay ru ngủ mới chịu nhắm mắt mà ngủ.

Lúc nào dì Chương cũng thắc mắc sao dì bồng thì nó lại có tinh thần như vậy.

Cô đổ mồ hôi hột, mỗi lần dì ôm nó toàn chọc cho nó cười không thấy mặt trời đâu, nó không có tinh thần mới à lạ.

Gần được hai tháng, thằng nhóc này lại học được một chút âm tiết, thế là nâng cấp khả năng diễn đạt ngôn ngữ của nó lên thêm một level mới.

Nào là khi đói nó sẽ a um a um, kèm theo tiếng khóc thét dữ dội tức à nó đói lắm rồi, mau mau dâng sữa lên đây.

Hoặc nếu nó phát ra tiếng a ou a ou, kết hợp với lắc đầu vung tay, hoặc phun bong bóng, là những hành vi khi nó muốn tè.

Tè cho đã vào thì lại không hợp tác để thay bỉm, mà chỉ cần ướt mông khó chịu là nó lại ngoác miệng mà hét.

Làm cho Đường Tống hoài nghi có phải nó di truyền cái tính khó chịu từ cha nó không nữa.

Còn khi thỏa mãn vì ăn no hay ngủ đủ hay giải quyết tè dầm xong, thúi thúi xong thì thường xuyên nó sẽ phát ra âm thanh hừ hừ đầy thoả mãn.

Nhiều lúc sẽ phối hợp với cái điệu cười không răng, và đó cũng là âm thanh dễ nghe nhất của nó.

Lúc ba tháng, Quả Táo Nhỏ bắt đầu cứng cáp, nó học được cách ngẩng đầu và lật.

Cô và dì Chương tận mắt chứng kiến khoảnh khắc mang tính lịch sử này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!