Lan Đần làm việc năng quanh năm nên vóc người cao lớn khỏe mạnh, sức cũng lớn, đánh mấy cái thì Phạm Thị đã kêu thảm ngã xuống đất, không nhúc nhích nữa.
Hắn cũng không quan tâm Phạm Thị
sống hay chết, rút nắm tay về liền trở lại thành động vật nhỏ muốn được yêu thương, ôm chặt lấy Hạ Sơ Thất, vui vẻ cười toét miệng, muốn được khen.
"Thảo Nhi, ta đánh ả rồi. Muội đừng sợ, không sao rồi, không sao nữa đâu..." Thăm dò để tay vào động mạch chủ của Phạm Thị rồi, Hạ Sơ Thất liền yên lòng.
"Ngốc không chứ! Nếu đánh chết ả thật, không sợ bị cho lên quan phủ hả?"
Lan Đần cúi đầu xuống, ồm ồm nói:
"Ta không sợ, chỉ cần muội không chết thì ta chẳng sợ gì..." Thấy hắn rõ ràng rất sợ mà còn muốn bảo vệ mình, Hạ Sơ Thất vừa buồn cười vừa tức giận, trong lòng cũng ấm áp.
Nhưng nhìn Phạm Thị bị đánh vô cùng thê thảm, nàng lại đau đầu không biết nên giải quyết hậu quả thế nào. Trước mặt nàng có hai con đường, một sống, một chết.
Con đường thứ nhất là đường chết:
Nếu như Phạm Thị tỉnh lại, có người cha Huyện lệnh của ả, nàng và Lan Đần sẽ xong đời. Đường sống: Để Phạm Thị im lặng vĩnh viễn. Là người ai cũng sẽ chọn đường sống. Nhưng khi nhìn cái bụng bầu của ả ta, Hạ Sơ Thất lại không ra tay được.
Hạ Sơ Thất híp mắt suy nghĩ, rồi ngoắc tay với Lan Đần.
"Lan Đần, huynh làm cho ta hai việc này."
Ừ. Lan Đần là đứa trẻ thật thà phúc hậu, ngoan ngoãn ghé đầu vào.
Hạ Sơ Thất nhỏ giọng thì thầm mấy câu với hắn, Lan Đần lại chỉ nghiêng đầu ngây thơ nhìn nàng. Nàng phải cẩn thận nói lại lần nữa. Không ngờ hắn nghe hiểu rồi liền đầu lắc như trống bỏi.
"Cái trước thì được; cái thứ hai, không thể làm! Thảo Nhi, tạm thẩm nương mà biết thì sẽ giận ta..."
Rơi vào đường cùng rồi, nàng đành nghiêm mặt.
"Huynh nghe lời tạm thẩm nương hay nghe lời ta?"
Lan Đần trước nay hơi sợ tam thẩm nương, nhưng chỉ nghĩ một lát rồi cũng gật đầu.
"Ta... ta nghe theo muội." Lan Đần nghe lời khiêng Phạm Thị đặt lên giường, lén ra khỏi nhà bằng cửa sau.
Cũng may mấy gian nhà lá này tách riêng ra, lại ở gần cửa Tây đầu thôn, cách xa những thôn dân khác nên không bị ai phát hiện. Đợi khi hắn trở về, Hạ Sơ Thất cũng bận bịu đến nỗi cả người đầy mồ hôi, có điều cả người lại nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Nhưng đối với cái thế giới xa lạ này, nàng lại có nhiều thêm một cảm giác vô lực.
Cuộc sống thay đổi nhưng lòng người lại không đổi. Mặc kệ lòng người thế nào, nàng đều phải sống sót.
"Lan Đần, tìm gì ăn đi!". Lan Đần hoàn toàn không có ý thức nguy cơ nhiều về chuyện của Phạm Thị như nàng, chỉ cảm thấy mình sai rồi, cứ cúi gằm mặt ngẩn người.
Nghe thấy lời nàng, hắn ừ một tiếng, quay đầu vào phòng tạm thẩm nương, đưa một miếng bánh nướng áp chảo đen sì cho nàng.
"Muội ăn đi... bánh nướng áp chảo ăn ngon!"
Hạ Sơ Thất áng chừng cái bánh này, cảm thấy rằng cũng nhức mỏi vô cùng.
Nói là bánh nướng áp chảo, thực ra là tam thấm nương dùng cây ngải cứu và ít bột mì cho vào nồi sắt để nướng, không có một giọt dầu nào, chỉ cao cấp hơn lương khô nàng ăn ngày trước thôi.
Cắn một miếng, bánh cứng đến nỗi nàng nhớ đến cái màn thầu to trong thùng nước gạo ở quân đội.
"Lan Đồn, từ nhỏ huynh đã ăn những thứ này sao?"
Lan Đần nghĩ rất lâu, nhướng mày,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!