"Haiz, sao không giống tham quan chút nào vậy?" Hạ Sơ Thất ước lượng túi tiền, không hài lòng
lắm.
Vừa quay đầu, nàng chĩa kiểm xuống, nhìn mấy tên Cẩm Y Vệ đang rục rịch,
"Đừng2giở trò, muốn qua mắt ông nội ngươi khó lắm. Ngươi, ngươi, cả các ngươi nữa, tên gì nhỉ? Cái gì dê, cái gì lợn... Nhanh lên nhanh lên. Moi hết bạc ra đây. Nếu8không ông đây sẽ giết lão đại của các ngươi."
Bộp...
Bộp... Có mấy túi tiền nhanh chóng được ném xuống trước mặt nàng. Hạ Sơ Thất dùng chân khều mấy túi tiền tới, vừa nhìn mấy6người kia, vừa cẩn thận bỏ vào trong ngực, lúc này mới hài lòng cong môi cười.
Nhưng ngày đó ở trong quan tài, nàng đã chịu cực khổ nhiều, không thể báo thù bằng3cách đơn giản thế này được.
"Được rồi, thu tiền rồi, trò chơi chính thức bắt đầu."
Vừa nghe thấy lời này, mặt Mã Thiên Hộ càng đen hơn,
"Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?5Muốn chém giết, lóc thịt thì người đến con mẹ nó đi!"
"Không giết, ta cũng không lóc thịt. Ta thích vờn các ngươi, sao hả? Ngươi, cả mấy người các ngươi nữa, cởi hết quần áo, quỳ xuống đất, mọi người cùng nhau hát... Chúng ta là sâu bọ có hại, chúng ta là sâu bọ có hại, thuốc trừ sâu mau đến đây."
Nàng hát mẫu hai câu, rồi nhíu mày quát Mã Thiên Hộ,
"Bảo bọn họ mau chút, bằng không sẽ cắt tại ngươi nhắm rượu uống."
Ngươi...
Mã Thiên Hộ xanh mặt, còn mấy người kia thì sững sờ. Hạ Sơ Thất thấy thoải mái hẳn, khoái cảm trả thù ào ào ập tới,
"Ta đếm tới ba, bọn họ còn chưa hành động thì ta sẽ thiến người. Ha ha, nếu vậy thì ngươi có thể thăng chức vào nội cung làm công cộng, được ăn ngon rồi..."
Khóe môi Mã Thiên Hộ run run, có lẽ bị nàng ép tới cực hạn, gã hung hăng nhắm chặt mắt lại.
"Đàn ông có thể chết, không thể nhục. Các huynh đệ, đừng lo cho ta, bắt hắn lại để báo cáo với Đại đô đốc."
"Ngươi dũng cảm thật, ta rất bội phục ngươi."
Nàng chỉ vào cổ Mã Thiên Hộ, lưỡi kiếm sắc bén ấn xuống dưới, có máu chảy ra. Gã bị đau hít sâu một hơi, Hạ Sơ Thất xoay người nhìn mấy tên Cẩm Y Vệ,
"Các ngươi chắc chắn chưa? Cởi hay không?"
Những người này bình thường quan ngang ngược, thẳng tay trừng phạt người khác. Thế nhưng bọn họ chưa bao giờ gặp phải ai vừa cướp tiền vừa bắt người ta cởi quần áo, còn bắt hát vang.
"Vương Nhị, Chu Tam, mấy người các ngươi lên đi, đừng lo cho ta, xông lên..."
Hẳn là bình thường Mã Thiên Hộ cũng có chút tiếng nói, cũng vì nguyên nhân đó mà mấy người kia sợ Hạ Sơ Thất sẽ thật sự tổn thương thủ lĩnh của họ, yên tĩnh trong chớp mắt, dưới ánh mắt sắc bén, cười như không cười của nàng, rốt cuộc có người bắt đầu cởi quần áo.
"Mẹ nó, cởi thì cởi, thân nam nhi còn sợ cởi trần chắc?"
Gã vừa cởi ra, ném xuống đất, những người khác liền nháo nhác cởi theo.
Hạ Sơ Thất cười nheo mắt,
"Cởi nữa đi, vừa cởi vừa hát. Hát các ngươi là sâu bọ có hại. Nhanh lên!"
"Chúng... chúng ta là sâu bọ có hại..." Một người nhỏ giọng hát lên.
Mã Thiên Hộ cúi đầu, nghẹn ngào bị thương,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!