Chương 34: (Vô Đề)

"Cái bên trên này gọi là cái bịt mắt, còn cái bên dưới này là quần chống đạn."

"Bịt mắt? Quần chống đạn?"

Hờ hững ở một tiếng, Hạ Sơ Thất giải đáp sự không biết của hắn, mí mắt nhướng lên, nói,

"Lúc hai quân giao đấu thì dùng cái này để bịt mắt, rồi đội cái quần chống đạn này lên đầu thì sẽ lập tức biến thành siêu nhân, ngàn quân không thể công phá, thể tiến quân không thể chống đỡ nổi!"

À?

Triệu Tôn lơ đễnh phất tay áo, chỉ vào hai thứ ở trên giấy kia, cứ như đang chỉ vào giang sơn, lúc liếc nhìn nàng thì vẻ mặt nghiêm trang, lạnh tanh, đôi lông mày lại nhướng cao lên.

"Vậy được, đợi làm xong, người mặc vào trước cho gia xem thử có phá được hay không?"

Hả? Nhìn khuôn mặt nghiêm trang của Triệu Tôn, Hạ Sơ Thất run rẩy như bị trúng gió, không nói nổi nên lời.

Không được sao?

Triệu Tôn cao giọng. Mãi một lúc lâu, Hạ Sơ Thất mới khép miệng lại được, cười ha ha đáp lời:

"Được được được, chắc chắn rồi."

Đỏ mặt nói xong, nàng vội ho một tiếng, nhân lúc rót trà cho hắn mà liếc nhìn sắc mặt của hắn, bỏ qua chủ đề mà ngay cả nữ hán tử như nàng cũng phải xấu hổ này,

"Chuyện đó... Nguyệt đại tỷ nói ngài tìm ta, có chuyện gì thế?"

Triệu Tôn như thể thỏa mãn cho ý đồ nhỏ nhặt của nàng, nhấp một ngụm trà, một lúc sau mới ung dung nói,

"Đi ra ngoài với gia một chuyến."

Triệu Tôn lúc đi ra ngoài thường quen cưỡi ngựa, nhưng hôm nay hắn lại ngồi xe ngựa. Ngồi trong chiếc xe được làm cực kỳ rộng rãi, thoải mái dễ chịu, Hạ Sơ Thất cảm nhận được xe ngựa chầm chậm lăn bánh ra khỏi trạm dịch.

Nàng vừa ngắm nhìn nội thất trang hoàng đẹp đẽ, vừa hào hứng kéo rèm nhìn ra ngoài. Xa xa, ở bên ngoài có vài kỵ binh đang đi vào, vì để tránh xe của Tấn Vương gia mà đứng bên vệ đường, chính là Đông Phương Thanh Huyền dẫn theo đám Cẩm Y Vệ.

Hạ Sơ Thất vẫn còn đang sững sờ, chưa kịp hoàn hồn thì đã chợt cảm thấy eo bị kéo một cái, nàng bị Triệu Tôn kéo vào lòng.

"Này, làm gì thế? Lại làm bia đỡ đạn?" Hạ Sơ Thất thấp giọng hỏi.

Triệu Tôn không trả lời, tay nhéo hông nàng, vẻ mặt lạnh lẽo, gật đầu với Đông Phương Thanh Huyền đang cười như không cười, rồi nghênh ngang đi ra khỏi thành.

Dù bị hắn giữ, nhưng Hạ Sơ Thất vẫn thấy rõ khuôn mặt Đông Phương Thanh Huyền. Nhất là cái ánh mắt như mang theo vẻ cười cợt kia, có khinh thường ngạo mạn, có chút ý cười, còn có vẻ như đang ấp ủ một âm

mưu gì đó, khiến nàng đột nhiên nhận ra mình như một tấm bia đỡ đạn giữa hai người này, hơn nữa lại còn là một tấm bia đỡ đạn trong truyện ngược nữa!

"Ngài véo ta đau quá đấy!"

Vừa thoát khỏi tầm mắt của Cẩm Y Vệ, nàng liền tức tối.

Triệu Tôn lười biếng buông nàng ra, cứ như thật sự không coi nàng là con gái, chỉ nhìn thẳng vào khuôn mặt vàng như nền nhưng vẫn hiện vật hồng phơn phớt vì tức của nàng, cau mày nói một câu quái đản:

"Ngươi nói không sai, trước đây bổn vương và hắn quả thật từng cùng nhau vượt qua sinh tử."

Quanh quẩn trong não Hạ Sơ Thất là dáng vẻ tuyệt đẹp của Đông Phương Thanh Huyền, sửng sốt mãi lâu mới kịp hiểu ra rằng đây là lời nàng từng nói dối với Phạm Tòng Lương. Ngẫm nghĩ một lúc, nàng chợt quay sang nhìn hắn, trêu chọc nói,

"Sau đó thì sao? Yêu quá hóa hận?"

Ánh mắt của Triệu Tôn lạnh xuống. Hạ Sơ Thất nở nụ cười,

"Ha, ta cứ tưởng là chuyện gì, cái ánh mắt tên nhãi kia nhìn ngài, xem ra là không được thỏa mãn dục vọng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!