"Đại đô đốc đã xem được kĩ lưỡng chưa?"
Đông Phương Thanh Huyền nheo đôi mắt quyến rũ lại nhìn nàng một lúc, nhưng không tỏ vẻ
gì lạ thường.
"Xem ra bổn tọa nhận sai người quen cũ rồi." Hạ Sơ Thất khẽ thở phào, nhưng trên mặt vẫn bình thường,
"Thì ra là thế, chẳng trách. Ha ha ha, có điều, tuy Sở Thất không phải là người quen cũ của Đại đô đốc, nhưng nếu sau này có cần, ví dụ như bị trúng đao, trúng tên, sưng nhọt, bất lực, liệt dương hay gì đó thì chỉ cần gọi, Sở Thất đương nhiên sẽ ra sức cống hiến."
Nghe lời nói mang theo đạo của nàng, Đông Phương Thanh Huyền cũng chỉ mỉm cười, một lúc sau mới đứng dậy đi về phía nàng:
"Sở tiểu lang, Tấn Vương điện hạ không phải là người dễ ở chung, ngươi có chịu nổi không?"
"Haiz, cuộc sống của ai mà chẳng có kích thích?"
Hạ Sơ Thất cười nói, không muốn ra vẻ đáng thương với tên này nên bèn đứng dậy, ôm quyền chào,
"Đại đô đốc, nếu không có chuyện gì khác thì Sở Thất xin cáo lui trước. Hôm nay quả thật ta đã rất mệt rồi."
Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười ra vẻ thấu hiểu, nụ cười lẳng lơ xinh đẹp, nhưng mang theo cảm giác áp lực vô cùng.
"Sở tiểu lang, bổn tọa muốn tặng cho ngươi hai chữ."
Hả?
Tròng mắt Hạ Sơ Thất đảo loạn, cái tên Đông Phương Thanh Huyền kia lại cười một cái, chầm chậm lấy khăn của nàng đeo lên đầu nàng, nhưng khi thu bàn tay thon dài về thì lại đưa lên mũi ngửi một cái.
Thơm thật.
"Đây là lời mà ngài muốn nói?" Hạ Sơ Thất trừng hắn ta.
Đúng vậy. Hạ Sơ Thất cười châm chọc, vái chào một cái,
"Đại đô đốc, Sở Thất cũng có hai chữ muốn tặng." Xin lắng tai nghe. Hạ Sơ Thất cười tươi như hoa, óc chó.
"Nói xong, nàng cũng mặc kệ Đông Phương yêu nghiệt có hiểu hay không, chỉ hất tay, nghênh ngang ra khỏi Đông viện. Đông Phương Thanh Huyền cũng không ngăn nàng nữa. Nhìn theo bóng lưng gầy gò của nàng, Đông Phương Thanh Huyền khẽ gọi:"Như Phong.Có thuộc hạ?Là nàng ta sao?Tám, chín phần mườiTa vốn nghĩ là tên ngu dốt, nhưng không ngờ lại là một tên thông minh giấu dốt, rất có bản lĩnh.
"Đông Phương Thanh Huyền vuốt ve túi thơm trong tay, từ từ bước đi bước lại trong phòng, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng chỉ có vẻ lạnh lùng. Qua một lúc lâu, hắn ta ngồi xuống ghế, ngón tay thon dài khẽ giơ lên, đưa túi thơm cho Như Phong."Đưa thứ này vào ngục, giao cho Hạ Công, bảo ông ta nên mở mồm rồi.
"Hạ Sơ Thất tạm thời chiếm thế thượng phong ở chỗ Đông Phương đại yêu nghiệt, nhưng vẫn thấy chột dạ. Vì nàng vẫn canh cánh về chữ"Tiện
"trên trán, lại còn bị hắn nửa hỏi nửa tra như vậy, nên sáng sớm hôm sau, nàng lại đội mũ thấp hơn một chút. Nhưng nàng vốn tính lạc quan, là loại người"chó chê mèo lắm lông
". Nếu chuyện này có ý nghĩa quan trọng gì đó với nàng thì nàng lại càng tò mò về thân thể này hơn."Mai Tử, hôm nay gia không ở trạm dịch à?Ôm cuốnThanh Nang thư: đến Ngọc Hoàng các và viện Dịch Quán đều không tìm được Triệu Tôn, Hạ Sơ Thất buồn bực trở về viện chung phía Tây.
Mai Tử đang phơi đồ dưới sân, Lan Đần thì ngồi xổm dưới gốc cây táo chua trong nội viện, ngắm đám kiến dọn nhà, dáng vẻ không lo không nghĩ.
"Hôm qua muội trực đêm, sáng sớm đã thấy gia đi ra ngoài rồi."
Trên mặt Mai Tử vẫn bối rượu thuốc chưa lau sạch, quay đầu lại là thấy vết đỏ bừng. À. Cóc nhái còn phải nghỉ, ấy thế mà tên Triệu Đê Tiện này sao lúc nào cũng bận rộn vậy?
Hạ Sơ Thất ngồi trên tảng đá cạnh chỗ Lan Đần, lấy một quả táo chôm được từ Ngọc Hoàng các ra cho hắn.
"Teng teng teng, nhìn này, quả táo này." Lan Đần vui sướng cười tươi, nhận lấy cắn một miếng,
"Kiến dọn nhà, trời sắp mưa rồi."
Hạ Sơ Thất dở khóc dở cười,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!