Dựa vào thái độ
"Thầy thuốc như mẹ hiền", nàng nhanh chóng sơ cứu miệng vết thương của hắn, lại ngửi thuốc mỡ bông bằng Lão Tôn đưa tới, tỉ mỉ bôi lên vết thương sưng đỏ của hắn, sau đó dùng nước thuốc đun vải bằng cho hắn, vừa làm vừa dặn dò Lão Tôn.
"Nhớ nhé: Tam thất, bột thạch cao sống... tất cả ba chỉ ba phân. Hoàng Đan, Bạch chỉ, Bạc Hà, mỗi thứ một chỉ ba phân. Thêm một lượng xạ hương mại thành phần, thoa ngoài da, thay thuốc hằng ngày.
Còn nữa, hai chỉ cây tục đoạn, một chỉ năm sinh địa, bạch cập... uống bảy ngày, để cầm máu tiêu viêm và mủ.Bài thuốc của cô nương, lão hủ mới nghe lần đầu, có thể chỉ giáo chút không?
"Lão Tôn hoa mắt, thái độ cũng cung kính hơn."Tuyệt học tổ tiên truyền lại, chỉ truyền cho con cháu!
"Hạ Sơ Thất liếc nhìn khuôn mặt cứng ngắc già nua của ông, nói tiếp:"Ai, ai bảo tâm trạng cô nương đây tốt chứ.
Có một điều ta có thể nói cho ông biết, vết thương như thế tốt nhất nên dùng tơ khâu lại, khép miệng rồi thì cắt chỉ.Khâu lại?
Cắt chỉ?"
Thấy vẻ mặt sợ hãi của Lão Tôn, y đức của Hạ Sơ Thất cũng theo đó mà xuất hiện. Nàng biết, vì điều kiện và kỹ thuật ở cổ đại có hạn nên đại phu không biết cách khâu vết thương lại khiến người chết oan vô số.
Làm người tốt thì làm tới cùng, nàng lập tức nói một lần về ưu điểm và cách khâu ngoại thương cho Lão Tôn, đến khi miệng đắng lưỡi khô, vết thương trên người cũng đau, không còn sức nói chuyện nữa thì mới mệt nhọc ngồi lên bụi lau, xua tay áo.
"Được rồi, cứ thế đi! Tiền xem bệnh, ta lấy tất cả..."
Nàng còn chưa nói hết thì đã nghe một tiếng keng, sau đó liền thấy trên cổ mát lạnh, một thanh kiếm đang thân mật hôn lên cổ nàng. Kiếm kia thân mỏng, lóe lên như sóng nước.
Mũi kiếm sắc bén, kiếm khí toát ra dường như còn lóe màu máu, nhìn là biết một thanh kiếm tốt đã từng uống máu người.
"Nói! Ngươi là người phương nào?" Kiểm kê gần sát động mạch, không hơn không kém. Trái tim Hạ Sơ Thất đập thình thịch, lại ngẩng đầu cười khẽ,
"Sao? Lấy oán trả ơn hả?"
Nói! Vẫn là một chữ đó, người đàn ông kia có ánh mắt lạnh lùng như rắn, lại có khí chất quyến rũ hấp dẫn chết người. Hai thứ tương sinh kỳ lạ lại làm cho người ta có thể bị đâm thủng yết hầu, nhưng lại muốn lại gần hắn như thiêu thân đâm đầu vào lửa.
Nhưng Hạ Sơ Thất từ trước đến nay, dù thua mất mạng thì cũng không thể thua trận được.
"Được rồi, nói người biết cũng được! Ta ấy à, là hậu duệ của thế gia danh y ngọa hổ tiên sinh Gia Cát Khổng Lượng, ngoại hiệu là"Tiếu Gia Cát?!Nói hươu nói vượn!
"Hắn lại gần một bước, áo khoác gấm đen tuyền như mây đen ùa tới. Hắn bước từng bước một, sắc mặt còn đìu hiu hơn mùa đông,"Ngươi không muốn sống nữa?Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe thấy Gia Cát Khổng Lượng sao? Nông cạn thế?Nhà ở đâu?
"Hắn đột ngột đổi đề tài. Hạ Sơ Thất nuốt nước miếng, nhớ lại những gì thôn dân bàn tán, mãi mới tìm được một từ khóa."Tiểu nữ là người thôn Lưu Niên.Kể tục y thuật người phương nào?Gia... truyền!Thôn Lưu Niên thuộc phủ huyện nào?"
Xì! Núi băng này cầm tinh con sói sao? Thẩm vấn mà như rút gân lột da thế này? Nàng có thể nói nàng được nuôi trong khuê phòng từ nhỏ, không hiểu sự đời không?
Haiz! Quả nhiên một lời nói dối cần trăm lời nói dối khác bổ sung. Tự khinh bỉ điều kiện xuyên không kém cỏi của mình xong, Hạ Sơ Thất đột nhiên cười, bước chân tới gần hắn, ngón tay đẩy nhẹ thân kiếm trên cổ.
"Vị gia này, có phải ngài đối xử hơi quá đáng với ân nhân cứu mạng rồi không?"
Nàng nhấn mạnh mấy chữ ân nhân cứu mạng, càng lúc càng tiếng lại gần hắn, gần đến mức quần áo dán vào nhau mới ngừng lại, làm ra vẻ yếu thế, nói vừa thành khẩn lại vừa vô tội:
"Trời lạnh thế này mà ngài tới đây chữa thương, nhất định có gì đó không muốn cho người ta biết phải không? Ta hiểu mà. Ngài muốn giết ta diệt khẩu ấy à? Yên tâm, ưu điểm lớn nhất của ta là giữ miệng... Ngài lo thì để ta thề độc nhé?! Nếu ta nói nửa chữ thì bị trời phạt không ai lấy..." Nói xong, tay nàng như vô ý lướt qua eo hắn.
Chớp mắt đó, người nàng bay lên trời, bị tên khốn kia vứt mạnh xuống bụi cỏ lau.
"Tiểu nha đầu, không biết tự trọng!" Hắn đứng trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng tối tăm bức người.
Hạ Sơ Thất xoa mông, đau đớn vô cùng.
Còn người kia thì hừ lạnh, phất áo bào, không liếc nàng lấy một cái, chỉ đến gần con ngựa đen bóng kia, nhảy lên yên, chuẩn bị giục ngựa bỏ đi.
"Này, người đứng lại!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!