Nguyên Hữu đang buồn chán vô cùng, định tiếp tục trêu chọc Hạ Sơ Thất thì cảm thấy sau lưng ngựa ngứa. Để giữ hình tượng phong lưu phóng khoáng, hắn quyết định rút lui là trên hết:
"Biểu muội nói rất đúng, hai ta hẹn lại ngày khác vậy, biểu ca... ặc... đi trước."
Hắn co hai vai đang phát run lên, đá lông nheo với Hạ Sơ Thất, sau đó liền xoay người định đi.
Đứng lại! Một giọng nói trầm thấp lạnh tanh vang lên khiến Nguyễn Hữu dừng bước, cũng khiến Hạ Sơ Thất thấy rét lạnh trong lòng.
Một vóc dáng cao to từ dưới gốc cây ngọc lan đi tới. Lưng thẳng, chân dài, bước đi vững vàng, không nhanh không chậm, ánh mắt uy nghiêm chứa khí thế hào hùng.
Ngoại trừ Triệu Tôn, còn ai có thể có khí thế rung động lòng người như vậy nữa? Nguyễn Hữu ho nhẹ, suýt chút nữa bị sặc.
Đùa giỡn tiểu cô nương ở nơi đóng quân, còn bị Diêm Vương gia bắt gặp, hắn ta hận không thể mượn cái thang bắc lên trời, nhưng ngoài miệng thì chào bằng cách xưng hô đã mấy năm không dùng:
"Thập Cửu thúc, thúc cũng đi ra cho bớt say sao? Ha ha, hôm nay cháu uống hơi nhiều, cháu đi trước đây..."
Vội cái gì? Triệu Tôn lạnh mặt, không nhìn rõ tâm tình, chỉ khi hắn đến gần mới ngửi được mùi rượu thoang thoảng,
"Đúng lúc sáng của Thần Cơ doanh có cải tiến mới, đang định tìm người bàn bạc."
"Bây giờ? Ngày mai lại bàn, hôm nay đã muộn lắm rồi..." Nguyên tiểu công gia cố gắng nở nụ cười.
"Chẳng phải muốn bớt say sao? ở chỗ bổn vương vừa lúc có Long Tỉnh trước mưa từ kinh sư mang đến, giải rượu là tốt nhất."
"À... cháu hơi mệt mỏi... cần phải về tắm cho khỏe. Tắm xong cháu sẽ quay lại nhé?" Nguyễn Hữu lặng lẽ dùng khuỷu tay gãi gãi, cảm thấy chỗ nào cũng ngứa, càng nhịn thì càng lại muốn gãi ngứa.
"Không được. Cơ thể của người quan trọng, hay là chuyện quân cơ quan trọng?". Triệu Tôn phất áo bào, xoay người đi về hướng Hoa Đường nghị sự. Hạ Sơ Thất vẫn còn ngây người vì vẻ khí khái của hắn, suýt nữa đã quên chuyện cần làm.
Đến khi hồi hồn, nàng đang định gọi hắn lại thì hắn đột nhiên dừng bước, dặn dò Trịnh Nhị Bảo sắp xếp cho Lan Đần, sau đó nhìn nàng với vẻ mặt phức tạp. Qua đây, theo hầu!
Những lời này thật gãi đúng chỗ ngứa.
Hạ Sơ Thất nói với Lan Đần vài câu, chờ hắn bất đắc dĩ theo Nhị Bảo công công đến viện chung phía Tây rồi thì mới đi theo sau Triệu Tồn, thỉnh thoảng nhìn dáng đi mất tự nhiên và cả khuôn mặt tuấn tú nghẹn ứ của Nguyên tiểu công gia, lén cười thầm.
Trong Hoa Đường.
Dưới ánh đèn, Triệu Tôn nhàn nhã tựa người lên ghế la hán có lót gối, để Nguyệt Dục rót trà, Hạ Sơ Thất đấm vai, cứ như không thấy dáng vẻ vò đầu bứt tóc của Nguyên tiểu công gian bắt đầu nói chuyện Thần Cơ doanh cải tiến súng lửa.
"Thiếu Hồng, người thấy thế nào?"
Nguyễn Hữu vừa ngứa, lại vừa sợ mất hình tượng nên nhịn ngứa đến mức khiến khuôn mặt tuấn tú méo xẹo, hận không thể lộn mấy vòng trên mặt đất,
"Thập Cửu thúc của cháu ơi, ngài đừng giày vò cháu nữa, sau này cháu không dám động vào người của ngài, cũng không dám chơi đùa trong doanh trại nữa, vậy được chưa?"
Triệu Tôn lạnh lùng nhìn sang, nhìn hắn ta với vẻ ngựa quen đường cũ, sau đó nghiêng đầu nhìn Hạ Sơ Thất.
Cho hắn thuốc giải.
Hạ Sơ Thất giả vờ giật mình, giả ngu nói, Thuốc giải gì? Còn giả vờ?
Nghe giọng điệu lạnh lẽo của hắn, Nguyễn Hữu mới chợt hiểu ra, đứng phắt dậy, chỉ vào Hạ Sơ Thất.
"À, thì ra là cái đồ không có lương tâm nhà ngươi, ta chỉ đùa một chút mà người chơi ác thế này rồi?"
Hạ Sơ Thất nhìn hắn ta, nở nụ cười quái đản, rồi mới thành thật trả lời Triệu Tôn,
"Không có thuốc giải. Đó là lá của cây gai mài thành bột, bảo hắn về nhà nấu nước cây ngải tắm có lẽ sẽ hết ngứa. Nếu không hết thì ít ra cũng bớt ngứa hơn."
"Ối... ngứa chết gia ta rồi..." Nguyên Hữu bất chấp hình tượng, gãi khắp người,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!