Theo một Vương gia lăn lộn trong quân doanh ít nhiều còn có thể trải nghiệm không khí quân nhân kiếp trước của nàng. Hơn nữa, thế cục hiện nay của triều đình rất căng thẳng, cuộc sống không tránh khỏi sẽ muôn màu muôn vẻ hơn.
Với người
"nước càng đục càng sung sướng, số càng khổ càng đắc ý" như nàng, cuộc sống như vậy cũng rất tốt, đủ để xoa dịu nỗi lòng lạnh lẽo cô đơn của nàng.
Hạ Sơ Thất trở lại Hồi Xuân đường lấy lại thứ thuộc về mình, điều chế một ít thuốc trị mụn cho Mai Tử đáng thương, nhân tiện làm một chút hàng lậu" phòng thân, sau đó tạm biệt lão Cố, cùng Cố A Kiều đi dạo chợ, nghe tiếng lải nhải hâm mộ nàng được tiếp xúc gần gũi với Vương gia của nàng ấy, tận hưởng thời gian nhàn nhã hiếm có.
Vừa vào đầu đường phường vải, nàng đã thấy vài đứa trẻ đứng ở một chỗ thổi sáo lưu ly. Đây là một loại nhạc cụ dân gian, đám trẻ thổi rất hào hứng, âm thanh đó vang ra rất xa, thu hút nhiều người tới xem. (*) Sáo lưu ly: là một nhạc cụ bằng pha lê mỏng của Trung Quốc, lưu hành từ thời Minh Thanh đến nay.
Hạ Sơ Thất cũng tò mò đến xem náo nhiệt. Đám trẻ vừa thổi, vừa hát đồng dao:
Dệt rộng dệt dài,
Bện giày rơm, cắt vải áo, Không may vá vì thầy u Chỉ trang bị hành trang cho quân Tấn Cô gái dệt vải, bà cụ dệt vải Bận bịu kéo tơ dưới ngọn đèn dầu Công khanh* trong kinh thành đều theo đuổi danh lợi Chỉ có Tấn Vương đánh đuổi bọn Una
Huyện Thanh Cương, phía Nam nước Thục Nơi cần binh gia phòng thủ nhiều nhất Mà nay Tấn Vương ở đó Bảo vệ dân chúng bảo vệ giang sơn.
Ôi da...
(*) Gọi tắt của tam công cửu thanh
RD, chỉ những chức quan to thời xưa.
Nghe vài câu đồng dao này, Hạ Sơ Thất liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Là người hiện đại đã từng được học về mấy nghìn năm lịch sử, nàng hiểu rõ sự tàn khốc trong chuyện tranh giành ngôi vua. Ngoài mặt thì đồng dao đang ca ngợi công đức của Triệu Tôn, nhưng ẩn ý lại biến hắn trở thành mục tiêu công kích của mọi người.
Đây quả thật là một thủ đoạn mềm dẻo tàn nhẫn, giết người không thấy máu.
Hạ Sơ Thất vuốt cằm suy nghĩ, chợt thấy có một bóng người lóe lên ở trong góc tường.
"A Kiều, giúp ta một chuyện." Hạ Sơ Thất nhìn chằm chằm theo hướng của người đó.
Cố A Kiều còn đang nhìn mấy đứa trẻ thổi sáo lưu ly, thuận miệng đồng ý.
"Cầm giúp ta. Lát nữa ta quay lại tìm muội." Hạ Sơ Thất nhét cái túi trong tay vào lòng Cố A Kiều rồi lao nhanh ra ngoài. Đến khi Cố A Kiều quay đầu lại thì đã không còn thấy ai nữa.
Hạ Sơ Thất nghĩ... ăn lộc của vua, thì phải giúp vua gánh bớt ưu phiền.
Người đó lén nấp trong góc quan sát mấy đứa trẻ, linh cảm mách bảo nàng rằng tên này có vấn đề.
Trên đời này không có chuyện trùng hợp như thế, nói không chừng gã có liên quan đến chuyện truyền bá đồng dao. Nếu nàng tìm được manh mối cùng xem như là giúp Triệu Tôn một chuyện lớn, có hy vọng lấy lại chiếc gương.
Quả nhiên, người đó hệt như kẻ trộm, vòng qua con phố vải, đến cầu đá chỗ sông đào bảo vệ thành, rồi chạy vào trong rừng rậm. Mặc dù đang là mùa đông những cây cối ở vùng Tây Nam vẫn còn rậm rạp xanh ngắt, rất dễ che giấu hành tung. Hạ Sơ Thất bám theo một đoạn mà vẫn chưa bị phát hiện.
Càng vào sâu trong rừng, người đó càng chạy nhanh, nàng vẫn bám theo với khoảng cách vừa phải.
Rất nhanh, nàng đã dừng lại, trong rừng có khoảng mười mấy người đàn ông ăn mặc giống người đó. Đứng đối diện bọn họ là năm sáu thanh niên mặc áo gấm màu xanh biếc cùng một kiểu dáng.
Nàng không dám tới gần thêm chút nữa, chỉ nấp sau một cái cây to, nghiêng người ra nhìn.
Xong chưa? Có người hỏi.
"Tất cả đều xong rồi."
Các ngươi thì sao? Cũng xong rồi.
Trong chớp mắt, hệt như hiệu ứng điện ảnh, chỉ thấy ánh đau lướt qua, đâm ngang mười mấy cơ thể đang cúi đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!