Trước khi đến viện chung phía Tây, nàng đã nghe Mai Tử kể nhiều chuyện. Thập Cửu gia đã được ban hôn tổng cộng ba lần.
Tuy ba vị vương phi đều không đợi được động phòng đã chết, nhưng trong phủ
Tấn Vương ở kinh thành vẫn còn nhiều đằng thiếp* xinh đẹp. Nhưng Thập Cửu gia nhiều năm dẫn binh bên ngoài, không có thời gian quan tâm những cô gái đó, chỉ giao tất cả mọi chuyện trong hậu viện cho Nguyệt Dục xử lý. (*) Đằng thiếp: chỉ nha hoàn là của hồi môn của thể thiếp vương hầu, đi theo thể thiếp được gả vào nhà người ta.
Mai Tử vào phủ muộn nên không biết lại lịch của Nguyệt Dục, nhưng vẫn biết gia rất coi trọng nàng ta. Dù chưa từng thị tẩm nhưng hạ nhân đều biết đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Không chỉ có như vậy, ngay cả mẹ ruột của Thập Cửu gia là Công Phi cũng rất thích nàng ta, thường xuyên khen nàng ta tính tình chín chắn. Lần này, bọn họ từ kinh sư tới đây đón gia hồi kinh, Công Phi cũng chọn Nguyệt Dục đi, rõ ràng là xem nàng ta như người trong nhà.
Nếu được ân sủng, nàng ta dĩ nhiên sẽ được lên chức trắc phi. Nhân vật như thế này đâu có dễ đối phó chứ?
Nếu đã không dễ đối phó, thì có thể chiêu mộ để dùng mà.
Vì an toàn của Lan Đần, tạm thời nàng vẫn chưa đi được, còn phải ở lại chỗ Triệu Đê Tiện.
Vậy thì...
Hạ Sơ Thất cười gian xảo, vỗ tay đứng dậy, đi tới cạnh Nguyệt Dục, vẻ mặt chân thành, cúi đầu nói:
"Ta nói này Nguyệt Dục tỷ tỷ, tỷ đổi xử toàn tâm toàn ý với chủ nhân mình, nhưng người đàn ông này... chậc chậc..."
Nguyệt Dục đánh giá nàng.
Một nha đầu mặc áo vải bố màu xanh của gã sai vặt, dáng vóc gầy gò, khuôn mặt cũng coi như ưa nhìn. Nhưng ngực chưa phát triển mông cũng lép xẹp, nhìn từ trên xuống dưới giống hệt tấm ván quan tài, ngoại trừ một đôi mắt to sáng như hạt ngọc lưu ly, còn có vẻ tinh ranh ra thì chẳng hề có chút hấp dẫn của con gái gì hết.
Nguyệt Dục uống một hớp trà, lắc đầu bật cười,
"Một cô nhóc nho nhỏ mà đã hiểu được đàn ông ư?"
"Vậy thì tỷ không biết rồi." Hạ Sơ Thất nháy mắt với nàng ta, rồi thì thầm vài câu đã khiến cho Nguyệt Dục đỏ mặt.
"Phụt phụt phụt, nhóc con cô thật không đứng đắn. Gia của chúng ta là một người có thân phận, chính trực đứng đắn, sao có thể là người như vậy được?"
Đứng đắn?
Hạ Sơ Thất nheo mắt lại, trong đầu bỗng xuất hiện một đôi mắt sâu không lường được, còn có dáng vẻ để tiện khi hắn cầm truyện H đọc, bên trong đó còn viết
"bụng nhỏ xinh xắn, quả đào trắng non mềm".
Tên chó
má đó đúng là rất quyến rũ, âm trầm thì có những lấy đâu ra đứng đắn. Nghĩ lại, nếu có thể tóm được tâm đại nha hoàn bên cạnh hắn thì cuộc sống sau này của nàng sẽ tốt hơn rất nhiều. Vì vậy, nàng lại tiếp tục dụ dỗ Nguyệt Dục.
"Tỷ tỷ của ta ơi, tỷ thật khờ mà. Nếu là đàn ông đứng đắn thì cũng sao chịu nổi sự quyến rũ của phụ nữ chứ? Tỷ có biết kiểu phụ nữ nào dễ quyến rũ được đàn ông nhất không?"
Nàng mang vẻ mặt xấu xa hỏi, nhưng Nguyệt Dục lại chỉ mỉm cười, cứ như không thèm để ý, chỉ là hô hấp của nàng ta nhanh hơn một chút.
Hạ Sơ Thất cười híp mắt, khoác tay lên vai Nguyệt Dục, dáng vẻ như tỷ muội thân thiết.
"Đáp án chỉ có ba chữ... tiểu yêu tinh" Nguyệt Dục bật cười lườm nàng, Chỉ học vớ vẩn! Hạ Sơ Thất biết nàng ta thích nghe, nhưng phụ nữ cổ đại thường thích và vịt như thế.
"Tiểu yêu tinh mê hoặc lòng người bằng cách nào? Bí quyết chỉ có một. Muốn tóm được trái tim hắn, trước tiên phải tóm được cơ thể của hắn. Mà nếu muốn như vậy thì phải tóm được ham muốn của hắn, nhưng bằng cách nào?"
"Nhóc con này, đừng có khua môi múa mép nữa. Ta tới dạy cô quy củ, hay là cô tới dạy ta quy củ hả?"
Nguyệt Dục hất bàn tay của nàng xuống, cười nhạt, nhưng giọng nói lại cứ như nghẹn trong cổ họng rồi bật ra, có nhiều thêm một chút xa xăm. Sự để ý trong dáng vẻ không quan tâm đó bị Hạ Sơ Thất tóm được. Nàng tiếp tục nói:
"Nguyệt đại tỷ, tỷ hãy suy nghĩ kỹ đi. Nếu tỷ có được phương thuốc bí mật của tiểu thần y ta, ta đảm bảo là gia sẽ một lòng với tỷ, không phải tỷ thì sẽ không động vào. Chuyện này tốt đẹp biết bao chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!