Chương 2: (Vô Đề)

Tiếng quát vừa bình tĩnh vừa lạnh lùng của người nọ khiến nàng giật nảy mình, hoàn hồn lại. Lúc này,

nàng mới nhận ra mình vừa nhìn đối phương chằm chằm, không hề chớp mắt. Khụ! Xấu hổ chết mất thôi!

Hạ Sơ Thất bị sặc nước miếng, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm đầy lạnh lẽo của hắn. Để tránh bị giết người diệt khẩu, trong đầu nàng chợt nảy ra một suy nghĩ: Trốn!

Nhưng nàng còn chưa kịp thực hiện thì đã bị người kia quật ngã xuống đất: Bịch! Cả cơ thể cao lớn lành lạnh như bức tường đè xuống, tay bóp chặt cổ nàng, đôi mắt sắc bén tựa lưỡi dao nhìn thẳng vào nàng, cứ như đang nhìn một con mồi đang sắp bị làm thịt.

"Nói! Ngươi là người của ai?"

Ta? Vẻ mặt Hạ Sơ Thất rối rắm, nàng ho vài tiếng, nói liến thoắng: "Đại ca, à không, đại gia ơi, ta không phải người của ai cả. Ta cũng không cố ý tuột quần ngài đầu. Thật đó, ta thề:

Ta thật sự là người thuần khiết lắm... Chỉ là ta ngưỡng mộ tinh thần cởi trần chữa thương giữa mùa đông của ngài, tư thế hệt như Hán Vũ. đức tính thông tuệ, dáng vẻ nghiêm nghị, cứng cỏi dưới gió sương, nên mới không kìm được mà nhìn thêm mấy lần...

"Những câu nói nịnh nọt của nàng vang lên liên tiếp, nhưng người kia vẫn chẳng cau mày lấy một cái."Không nói thật thì ta cắt lưỡi người cho ngựa ăn!

"Ngựa mà cũng ăn lưới người hả? Hạ Sơ Thất bất chấp đau đớn, cười hỏi:"Nếu nói thật thì sao, ngài sẽ thả ta?Sẽ...Hắn kéo dài giọng.Ha ha ha ha ha... Tốt quá đi mất, không ngờ ngài là người lương thiện như vậy...Sẽ ban cho ngươi một cái chết thoải mái!

"Ban cái đầu ngươi ấy! Tự cho mình là con cháu hoàng gia hả? Dù sao cũng phải chết, Hạ Sơ Thất nàng chưa bao giờ làm ăn lỗ bao giờ. Lúc này, trong đầu nàng đã nghĩ ra một kế. Nàng ranh mãnh nhếch môi, nở nụ cười xấu xa tột cùng."Này, ngươi có tin không?

Nếu hôm nay ngươi giết ta, thì ngươi cũng sẽ chết chắc!

"Người kia lẳng lặng nhìn nàng, không nói gì. Trong lòng Hạ Sơ Thất thầm nói thú vị, môi nhếch lên, cười càng tươi hơn,"Đừng trách thần y ta đây không nhắc ngươi nhé. Vết thương của ngươi sâu gần đến bộ phận trong vùng bụng rồi, máu đã đông lại.

Nếu còn chần chừ nữa, đến lúc vết thương nhiễm trùng rồi lan ra, không có thuốc tiêu viêm thì người nhất định sẽ chết!

"Người kia rõ ràng chỉ mới lần đầu nghe thấy những từ như"nhiễm trùng,lan ra,tiêu viêm

", vẻ mặt cuối cùng cũng đã có chút biểu cảm."Tiếp tục đi!Tiếp tục cái gì?

"Hạ Sơ Thất hơi ngạc nhiên."Tiếp tục bịa!

"Xí! Hắn nghĩ nàng là đồ lừa bịp? Xem ra phải ra chiêu độc rồi!"Tục ngữ có câu, ngoại thương dễ trị, nội thương khó chữa. Bệnh của ngươi đã lan vào lục phủ ngũ tạng, khiến khí huyết ứ lại, thậm chí còn ảnh hưởng đến...

"Nói đến đây, nàng cười gian, ngẩng lên nói mấy chữ bằng giọng nhỏ đến nỗi chỉ có hắn nghe được, sau đó lại tủm tỉm nhướng mày liếc hắn,"Thế nào, không lừa ngươi chứ?

"Yên lặng một lúc, người đàn ông kia mới nheo mắt, bất chợt cúi đầu."Thú vị!"

Hắn cúi đầu, mái tóc đen rũ xuống mặt nàng. Trên mặt ngựa ngứa cứ như có con mèo gãi vào tận tim Hạ Sơ Thất. Mùi thuốc Đông y và mùi hương nam tính quấn quanh chóp mũi của nàng.

Đây là mùi mà nàng chưa từng ngửi, không tài nào miêu tả ra được, chỉ cảm thấy khác lạ, cực kỳ khác lạ...

Hạ Sơ Thất ho khẽ, u oán ngửa ra sau một chút, nheo mắt lại và bí ẩn.

"Ngay cả lão già kia chắc cũng không biết đâu nhỉ? Tin ta đi, ngoại trừ ta ra, không ai có thể chữa cho ngươi đâu!"

Người kia khẽ à một tiếng, chợt nhướng mày, để lộ biểu cảm quái dị. Lúc Hạ Sơ Thất như bị điện giật vì biểu cảm hấp dẫn hiếm thấy này thì lại chợt cảm thấy lưng mình căng ra.

Người kia tiện tay xách nàng lên như

một con gà, đi nhanh vào sâu trong đám cỏ lau, rầm một tiếng, vứt nàng lên đám cỏ lau ấy.

"Không trị được thì ta sẽ lấy cái mạng nhỏ của ngươi!"

Hạ Sơ Thất thấy không trốn được nữa, đành phải mông đứng dậy, híp mắt cười tủm tỉm.

"Cái mạng nhỏ của ta nào thể so với cái mạng của đại gia ngài chứ? Đừng quên, bây giờ chúng ta là một thể... Không không, là chung thuyền!"

Giọng nàng là chất giọng mềm mại đặc trưng của thiếu nữ, nhưng những lời nói ra đâu phải lời mà các cô nương có thể nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!