Sáu lượng? Tại sao? Hạ Sơ Thất tức giận quát lên chói tai.
"Nếu như người sống lâu trăm tuổi thì có thể sống thêm 85 năm nữa. Như thế, mỗi năm ngươi sẽ được nằm lượng tám. Cho ngươi sáu lượng, không cần thối lại.*"
(*)Ý của Vương gia là 500 lượng đã đồng ý đó là số tiến tính cả đời của Hạ Sơ Thất, nên chia ra cho 85 năm, mỗi năm Sơ Thất sẽ được nằm lượng tám.
"Ngươi... Khốn kiếp, ông đây liều mạng với ngươi!"
Cảm giác bị sỉ nhục chỉ số thông minh khiến nàng suýt nữa không thở nổi, nhất thời kích động khó chịu,
máu nóng bốc lên đầu.
Hạ Sơ Thất nhất thời hóa thành con sói con, quên quy tắc sinh tồn của phụ nữ cổ đại là phải
"giả vờ ngoan ngoãn ngốc nghếch", mà nhanh như chớp xông đến chỗ Triệu Tôn, khí thế như ưng, chỉ hận không thể cắn chết hắn.
Nhưng vóc người nàng quá nhỏ bé, chỉ đứng đến bả vai người ta nên không phải đối thủ của hắn, nhảy vài cái cũng chỉ bắt được cái tay viết chữ của hắn, cắn chặt lấy bàn tay.
A! Gia!
Nguyệt Dục và Mai Tử bị dọa cho sững sờ.
Các nàng nào dám nghĩ một cô gái mà cũng dám cắn Vương gia chứ? Triệu Tôn lại không hề cử động, chỉ lạnh lùng nhìn đỉnh đầu nàng, không biết đang suy nghĩ gì.
Trong phòng yên lặng như tờ.
Mãi đến khi trong miệng Hạ Sơ Thất nếm được mùi máu tươi thì nàng mới tỉnh táo lại. Đây không phải xã hội pháp chế hiện đại mà là vương triều phong kiến, Hoàng quyền đứng cao nhất. Còn người nàng cắn lại là một Thân vương cầm binh tôn quý.
Nàng bèn hậm hực nhả ra, chột dạ nhìn hắn, chỉ thấy hắn thu tay lại, đôi mắt như miệng giếng nước sâu, không chút gợn sóng.
Quả nhiên là cầm tinh con chó.
"Hạ Sơ Thất không biết Triệu Tôn đang nghĩ gì, nhưng nghĩ đến hai cái mạng của mình và Lan Đần thì giọng liền thỏ thẻ, hạ mình xuống, bàn tay nhỏ xinh nịnh nọt vuốt trên mu bàn tay hắn, ngoan ngoãn như con mèo,"Gia, không sao đâu, vết thương nhỏ, chỉ là vết thương nhỏ thôi... Ha ha ha, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi mà...Lần sau...
"Giọng nói Triệu Tôn cực trầm, có chút ậm ờ khó hiểu,"Sẽ không dễ dãi như thế đâu.
"Phù! Hạ Sơ Thất thở phào nhẹ nhõm! Hắn thế mà lại không tính toán? Còn cho phép có lần sau? Hạ Sơ Thất còn chưa kịp thở phào thì bên ngoài bỗng truyền đến tiếng thở hồng hộc, tiếng nói chói tai của Trịnh Nhị Bảo."Gia! Xảy ra chuyện rồi!
"Sau đó, cậu ta chạy vọt vào như một cơn gió, đầu đầy mồ hôi lạnh."Gia, nổ rồi, nổ rồi. Cái thứ quái lạ đưa đến Thần Cơ doanh bị nổ rồi, còn làm người khác bị thương nữa!
"Hạ Sơ Thất kinh hãi, nhưng Triệu Tôn chỉ bình tĩnh phẩy tay."Chuẩn bị ngựa, đến Thần Cơ doanh.
"Nói xong hắn liền bước nhanh ra phía ngoài, thấy nàng đứng ngẩn người ở đó không động đậy, Triệu Tôn quay đầu nhíu mày quát,"Đi theo ta!"
Vương gia cưỡi ngựa, oai hùng phóng khoáng.
Gã sai vặt chạy theo, tội nghiệp đáng thương.
Ra khỏi trạm Tây, Triệu Tôn dẫn theo mười mấy thân binh, nhanh chóng đến Thần Cơ doanh ở phía Đông trạm dịch. Hạ Sơ Thất mặc đồ nam, còn cột bắp chân quái dị đi theo phía sau ngựa của hắn, vắt giò lên cổ chạy thì mới theo kịp hắn được.
Đoàn người vừa vào đến Thần Cơ doanh đã thấy ngay mấy trăm binh sĩ mặc áo giáp chờ trên giáo trường, rõ ràng đã nhận được tin Điện hạ sắp tới từ sớm, chỉ chờ Triệu Tôn cưỡi chiến mã đến là đồng loạt quỳ trên đất, hành đại lễ trong quân đội.
"Tham kiến Tần Vương điện hạ!"
Triệu Tôn lạnh lùng ngồi ngay ngắn, tư thế cao quý ngời ngời.
Đứng dậy đi.
Tạ điện hạ!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!