Nàng đang xuất thần, Giáp Nhất trước mặt lại đột nhiên gọi tên nàng
- "Sao thế?" Nàng ngẩng đầu nghi hoặc hỏi
Tay cầm đuốc của Giáp Nhất đột nhiên giơ cao lên, ánh lửa hắt lên mặt hắn ta mang theo một chút ánh sáng xanh sợ hãi
Hai mắt hắn trừng lớn, hoảng hốt nhìn ra sau lưng nàng.
"Sau lưng người, có cái gì." Giáp Nhất luôn rất trầm ổn, nhưng lúc này hắn ta lại hét lên sợ hãi như thế, Hạ Sơ Thất đột nhiên thấy sống lưng lạnh toát, lồng tơ dựng ngược, sờ lên bao tay tỏa ái trên cổ tay trái theo bản năng, xoay người sang chỗ khác
Nhưng trước mặt trống rỗng, ngoài bóng đêm ra thì chỉ có vách đá, làm gì có cái gì?
Nàng giật mình, "Có cái gì chứ?"
Hắn ta ở sau lưng, nói: "Cô không nhìn thấy à?"
Âm thanh này lạnh thấu xương, tràn ngập hoảng sợ khiến cho cả người nàng phát lạnh, máu bắt đầu chảy ngược
Chẳng lẽ là Giáp Nhất nhìn thấy thứ mà nàng không thể thấy sao? Nắm chặt bao cổ tay tỏa ái, giọng nàng hơi trầm xuống, "Rốt cuộc là cái gì?"
"Sau lưng ngươi, tất nhiên là ta rồi."
Nàng xoay người lại, lúc này sau lưng chẳng phải hắn ta sao? Hạ Sơ Thất hoàn toàn không ngờ Giáp Nhất từ trước tới nay luôn đứng đắn cũng biết trêu đùa người khác, nhất thời dở khóc dở cười
Nàng tỏ vẻ tức giận xoay người lại, nhìn chằm chằm hắn ta, từng bước lại gần.
"Ngươi muốn đánh nhau đúng không?"
"Ngươi không đánh lại ta."
Giáp Nhất trả lời quá đương nhiên, giống như hắn ta căn bản chưa từng trêu đùa nàng vậy.
Hạ Sơ Thất nhìn hắn ta, đột nhiên ngẩn ra, rồi cười cổ quái, chậm rãi giơ tay lên, chỉ ra phía sau lưng hắn ta, nghiêm túc nói: "Ta không đánh lại người, nhưng người sau lưng người lại có thể giúp ta đánh ngươi."
Cùng một chiều ấy, vừa mới dọa nàng xong, Giáp Nhất sẽ tin sao?
"Hừ, còn muốn lừa ta à, đi thôi."
Hắn ta vừa mới nói xong, không ngờ sau lưng lại truyền đến âm thanh thật trầm, "Nàng ấy không lừa ngươi đâu."
Khóe miệng Giáp Nhất run rẩy, quay đầu lại liền nhìn thấy Triệu Tôn mặc một bộ đồ đen không biết xuất hiện từ khi nào, chậm rãi tiến vào trung tâm vùng sảng
Hắn ta hơi kinh hãi, chắp tay cúi đầu, "Điện hạ." Triệu Tôn "ùm" một tiếng, thản nhiên nói tiếp: "Ta ở ngay gần mà người còn không biết, tâm tư chạy đi đâu vậy hả?" Dứt lời, hắn cũng không nói nhiều nữa mà chỉ liếc nhìn hắn ta một cái rồi túm Hạ Sơ Thất kéo ra ngoài
Giáp Nhất đứng yên tại chỗ một lúc rồi mới yên lặng đi theo
Một cây đuốc, ba người, dọc theo đường đi ra bên ngoài
Hạ Sơ Thất dán đầu lên cánh tay Triệu Tôn, giọng điệu lúc nói chuyện với Giáp Nhất còn hung tợn, đảo mắt một cái đã dịu dàng hơn người, "Sao chàng lại tới đây?" Triệu Tôn cúi đầu nhìn nàng, không nói là lo lắng cho an nguy của nàng mà chỉ hờ hững đáp: "Sợ nàng không cũng được nhiều vàng bạc như thế nên tới để giúp nàng." Biết hắn cố tình muốn trêu ghẹo mình, Hạ Sơ Thất chép miệng: "Lấy đâu ra vàng bạc mà công chứ? Cô nương ta đến uổng công một chuyến, chàng đừng có trêu ta nữa."
Triệu Tôn im lặng, tầm mắt nhìn lên đỉnh đầu nàng, "Hết hy vọng rồi à?"
Hạ Sơ Thất ôm khuỷu tay hắn: "Trừ phi trước mắt là Hoàng Hà."
Lông mày Triệu Tôn nhưởng lên, thở dài bất đắc dĩ: "A Thất, gia có một chuyện này."
Nàng kỳ quái nhìn phản ứng của hắn, ngẩng đầu đáp: "Hỏi đi." Hắn nghiêm túc: "Gia có thể đánh nàng không?"
Nàng trợn trừng mắt, quay đầu lại, ném vấn đề "nồng nặc mùi máu tươi" này cho Giáp Nhất vẫn luôn yên lặng ở phía sau, còn cố ý nháy mắt với hắn ta, ý bảo hắn ta giúp mình, "ông chủ Giáp, thân là thị vệ của ta, nếu có người muốn đánh ta thì ngươi sẽ giúp ai?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!